- Không lâu trước đó Tông Thủ vừa mới tiến vào Tiên Thiên chi cảnh. Cảnh giới vẫn chưa ổn định làm cho hai vị chê cười rồi!
Lời còn chưa dứt trái tim của Diệp Phi Sương lại nhảy mạnh một hồi.
Tiên Thiên chi cảnh? Bộ dáng của hắn còn chưa trưởng thành đấy, bây giờ cà lơ phất phơ nói dối, hắn thật sự là Tiên Thiên?
Mặc dù là trong tộc của nàng, dù thiên phú dị bẩm như thế nào cũng không có khả năng đạt tới trình độ bực này.
Tên thanh niên áo đen im lặng một hồi, hồi lâu sau mới tự giễu nói:
- Tiên Thiên mười bốn tuổi, thật sự là đáng sợ! Nếu như bị sư tôn của ta
biết được thì không biết vui mừng như thế nào nữa. Nhưng mà tối nay ta
muốn hỏi ngươi một câu. Mễ lão thật sự là do ngươi giết?
- Mễ lão?
Tông Thủ hỏi một câu, có chút khó hiểu. Sau một lát mới có chút hiểu được, bật cười:
- Không biết là vị nào chết dưới kiếm của ta ở dưới Huyết Cốc vậy? Mà các vị tới đây vì ta hay là vì hai nữ hài này...
Hắn không thèm có chút che dấu nào cả, người ta đã tìm được thì hẳn có
chứng cớ đầy đủ rồi. Giờ phút này cho dù giải thích như thế nào cũng chỉ làm cho người ta xem nhẹ, chẳng bằng thoải mái thừa nhận đi. Đơn giản
là một trận chiến mà thôi, hắn hôm nay muốn buông tay đánh một trận.
- Quả thật là ngươi!
Bỗng nhiên nam tử áo đen hít sâu một hơi, áo choàng đen trên người đột nhiên xốc lên. Rốt cuộc cũng lộ gương mặt của mình, ngũ quan đoan chính tuấn
tú, nhưng mà trên mặt anh tuấn của hắn lại có vết đao. Chính điểm này
làm cho hắn xấu xí và dữ tợn.
Trong tay của hắn cầm một thanh kiếm. Đôi mắt mau xanh da trời lại không bình tĩnh, nói:
- Ma Sơn tông chúng ta xưa nay có ân tất báo, có cừu oán phải đền! Giết
đồng môn của ta giống như giết thân nhân, thù này bất động đái thiên!
Nhưng nếu hôm nay thế tử ngươi nguyện ý bái nhập tông môn của chúng ta,
như vậy ân oán nho nhỏ này không cần đề cập tới. Vân Húc ta có thể làm
chủ lưu ngươi một mạng.
Kiếm của hắn dài chừng ba thước ba, thời
điểm rút ra chậm rãi lóe hào quang sáng bóng. Một cổ kiếm thế hiện ra,
ẩn hàm nhiều thứ trong đó. Sát ý không chút nào che dấu cả, khí tức khắc tràn ngập khắp nơi, làm cho người ta cảm thấy rét lạnh thấu xương.
- Lại là Vũ Tông!
Đồng tử của Diệp Phi Sương lập tức hơi co lại, thanh niên mặt sẹo này chính là Địa Luân tứ mạch Vũ Tông nhất cấp!
Nhưng mà càng làm cho nàng ta kinh dị lại chính là Tông Thủ, dưới khí thế áp
bách mạnh mẽ như vậy hắn hoàn toàn không có chút sợ hãi. Một thân khí cơ như ẩn như hiện, không chút nào kém hơn. Vươn người đứng thẳng, thần
sắc không mặn không nhạt giống như không có nửa điểm ảnh hưởng.
Tên thanh niên áo đen lúc này nhíu mày, khẽ lắc đầu:
- Thì ra thế tử đã lĩnh ngộ xu thế võ đạo rồi. Tuổi này mà lãnh ngộ được
đúng là thiên tài yêu nghiệt! Trách không được khoảnh khắc ở Tuyệt Long
Thành giết ba người kia như giết chó. Ba người này tuy mạnh nhưng trong
mắt người như ngươi đúng là không đáng gì cả. Vân Húc tập võ gần hai
mươi năm nhưng chưa bao giờ nhìn thấy có người nào thiên tư tuyệt đại
như thế tử. Hơn phân nửa thập vạn huyết sát Lý Tà Linh cũng chết trong
tay ngươi đúng không? Thực lực như vậy đã có thể phân cao thấp với sư
huynh của ta rồi!
Nói đến chỗ này bỗng dừng lại, chuyển thành sâm lãnh:
- Chỉ tiếc Vân Húc ta xưa nay không thích đánh nhau công bình cái gì đó. Mặc dù là giả kiểm hay không ta sẽ không khinh địch, cũng không cho
ngươi chút cơ hội nào. Tuy kiếm đạo của thế tử cường hoành và hai nữ hài sau lưng ngươi trong mắt của ta bây giờ quá yếu, Cừu Lăng...
Không cần Vân Húc phân phó, Cừu Lăng lúc này tươi cười khắc nghiệt. Cương khí toàn thân lúc này chấn động hoàn toàn không dưới Vân Húc. Một bước vượt qua hơn sáu mươi trượng, sau đó là một quyền đánh ra ầm ầm đánh ra.
Quanh người tả của hắn thình lình có vô số hắc diễm hiện ra ngoài, cuối
cùng là dung nhập vào quyền phong! Khí kình vỡ bờ khuyến cho băng sương
đều bay tán loạn!
Diệp Phi Sương sớm có chuẩn bị, sai sử muội
muội cùng nhau đem Âm Dương Ngọc đưa ra trước người. Toàn lực thi triển
một cổ lực lượng ngưng tụ. Sau đó là quyền phong kia đánh tới, oanh một
tiếng nổ mạnh.
Mũi miệng của hai nữ phun máu tươi, hình dạng thê lương, bọn họ yểu xìu ngã ngồi xuống đát.
Tuy tướng mạo của Cừu Lăng rất khó coi, quyền thế lại bá đạo cương mãnh.
Đánh ra một quyền này tương đương ba mươi vạn cân! Đủ khai sơn phá
thạch, chỉ một quyền đánh cho Âm Dương Ngọc rung chuyển. Sinh ra sức đẩy cũng giảm đi hai thành!
Vân Húc lúc này như cười mà không cười
nhìn qua biểu lộ Tông Thủ biến hóa, chỉ cần có một chút lo lắng, một
chút để ý, một thân kiếm ý và võ đạo ý chí chỉ cần hơi có sơ hở thì kiếm của hắn sẽ lấy mạng Tông Thủ.
Ẩn ẩn có chút hưng phấn. Kỳ tài
ngút trời thì thế nào? Hắn thích nhất chính là diệt sát thiên tài! Hung
hăng dẫm vào trong bùn, làm cho hắn không xoay người được!
Một trận chiến này hắn đã thắng định rồi!
Thần sắc thiếu niên đối diện đúng là biến hóa. Dường như có dục vọng cứu viện nhưng lại khắc chế.
Khóe môi của Vân Húc đắc ý nhếch lên, kiếm trong tay cũng vang lên, giống như triệt để phong ra ngoài.
Chỉ sau một khắc thì thấy thần sắc của Tông Thủ triệt để trầm tĩnh lại.
Thời điểm này Tông Thủ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
- Thời gian ba tháng này ngoài tu luyện ra càng ta cũng tìm hiểu kiếm ý. Tự nghĩ ra kiếm quyết nhưng thật lâu không có thành. Chỉ có hai ba tàn thức cho nên đặt tên là Hám Thế Kiếm. Hôm trước bỗng nhiên có
lĩnh ngộ, kiếm pháp võ học xưa nay không có ai đóng cửa bế quan mà luyện thành cả. Cần phải xác minh trong chiến đấu, càng phải thử chém giết...
Nói xong câu cuối cùng thì âm thanh sâm lãnh truyền ra xa vài dặm. Càng
giống như vận luật không hiểu, khiến cho khí thế của Tông Thủ dần dần
tăng lên. Càng mặc kệ hai nữ hài sau lưng đang chèo chống, đặt mình
trong hiểm cảnh, giọng nói không vội không chậm, không nhanh không chậm.
Thời điểm này Vân Húc nhíu mày, âm thầm không biết phải làm sao cả. Tông Thủ lại mở mắt ra và trong mắt không còn lại cái gì cả, thuần túy thanh
tịnh, hoàn toàn không mang theo tạp chất.
- Vân huynh, ngươi
luyện chính là Ma Quỷ Tàn Kiếm đúng không? Không ngờ còn luyện tới cảnh
giới Vũ Tông, không biết bây giờ hạ thân của ngươi còn hay không? Thái
giám đúng không?
Hai tay của Vân Húc xiết chặt lại, chỉ cảm thấy
trái tim của mình như bị kiếm đâm mạnh vào, vô cùng đau đớn nhức nhói,
lửa giận trong ngực không cách nào áp chế được.
- Ngươi muốn chết!
Âm thanh kia hoàn toàn không còn trầm thấp nữa, ngược lại bén nhọn bất nam bất nữ. Một chữ cuối cùng vang lên là sát cơ trùng thiên, nhưng mà mới
được một nửa thì dừng lại...
Chỉ thấy tay áo của Tông Thủ bỗng
nhiên có một đạo ngân quang bắn ra ngoài. Sau đó thân ảnh của hắn trong
tầm mắt bỗng nhiên bành trướng. Diện tích chiếm cứ đang mở rộng, sau
lưng có tàn ảnh hiện ra nhiều.
- Hám Thế Kiếm, Đại Loa Toàn!
Kiếm quang xoay chuyển, một cổ nước lửa đan vào, lại có lôi điện quấn quanh, bỗng dưng cuốn động mà đến trước mặt.
Lúc bắt đầu thì bình thường không có gì lạ cả, mà khi kiếm quang kia đã tới trước mặt thì có thanh thế ngập trời.
Một nửa là sương mù băng giá, một nửa là hỏa diễm nóng rực, hai bên có lôi điện như mãng xà.
Vân Húc thất thần một lát, thì một tiếng hổ gầm vang lên, tâm linh sơ hở
lập tức đền bù. Giờ khắc này cũng buông bỏ tất cả đâm ra một kiếm. Kiếm
nhanh chóng hóa thành tàn ảnh, tốc độ so với Tông Thủ còn nhanh hơn gấp
ba! Tất cả lực lượng đều ngưng tụ vào mũi kiếm.
Trường kiếm ba thước ba múa trong tay của hắn như tú hoa châm, linh động và trí mạng.
Mà khi giao nhau với mũi kiếm của Tông Thủ thì Vân Húc lại hoảng sợ phát
hiện kiếm của mình như đánh vào vòng xoáy, không còn do mình nữa.
Khắp nơi đều là tàn ảnh vòng xoáy! Xoáy! Lại xoáy! Xoáy! Giống như cái đinh
ốc không có tận cùng, điên cuồng mang tất cả. Không khí chung quanh bị
quấy biền thành vòi rồng hung bạo ập tới.
Mà ở trong đó lại có băng hỏa giao nhau, lôi xà vờn quanh, cảnh này càng khó chống đỡ.
Trong nội tâm của Vân Húc đã âm trầm lại, kiếm quang trong tay cũng nhanh tới mức tận cùng. Một kiếm so một kiếm nhanh hơn, một kiếm lại một kiếm
mạnh mẽ hơn nhưng hắn không cách nào thoát ra khỏi chế ước của vòng
xoáy. Hắn chỉ có thể thủ vững một tấc vuông trước người, dốc sức thi
triển ngăn cản sự xâm nhập của vòi rồng, càng ngày càng có cảm giác vô
lực.
Hắn cảm thấy mình như một con đê to lớn đang cố sức ngăn cản nước lũ đang dâng cao, nhưng hết lần này tới lần khác lại không ngăn
được nước lũ cuốn tới.
Hai người giao thủ trừ âm thanh gió mạnh
gào thét thì chỉ còn lại âm thanh bang bang của binh khí va chạm với
nhau, cũng có hoa lửa bắn ra tung tóe.
Kiếm của Vân Húc cũng dần
dần nép lại sát người, trái phải bỏ lỏng. Còn phong bạo ở trước mặt đang áp tới, càng tới gần càng lãnh khốc, sát cơ trùng thiên.
Vân Húc cũng cảm thấy trong lòng mình đang hồi hộp, một cỏ cảm giác lo sợ khó
nói nên lời, cảm xúc này vốn không nên xuất hiện trong giao đấu a.
Đây rốt cuộc là kiếm đạo gì? Kiếm đạo bá đạo mạnh mẽ và không giảng đạo lý? Nghe lời của Tông Thủ nói là do hắn tự nghĩ ra. Chuyện này có khả năng
không? Kiếm thuật bực này đã đủ sức khai tông lập phái rồi, nếu ở trong
đại tông môn cũng là tuyệt học đỉnh cấp a?
Tiếp tục như vậy chính mình sẽ chết!
Hai mắt nhíu lại Vân Húc hít sâu một hơi, một tiếng hô bén nhọn vang lên,
trên mặt của hắn có hơn mười vết thương, lại thình lình toàn bộ tràn ra, huyết dịch chảy dài.
Chỗ hạ thân của hắn toàn bộ nhuộm đỏ lại. Có một thân khí tức cũng tăng vọt lên mấy lần. Một cổ ý niệm cuồng
liệt bỗng nhiên bay lên, trong mắt của hắn đỏ hồng và tràn ngập oán khí
vô tận.
Hắn hôm nay nhất định phải xé nát Tông Thủ này thành muôn mảnh! Muốn chém thành từng mảnh, ăn vào trong bụng, cho dù trả cái giá
như thế nào cũng phải bầm hắn thành vạn mãnh, chết không có chỗ chôn!
Trong nháy mắt tiếp theo đã thấy bóng người đối diện khóe môi mỉa mai!
Một vòng ngân quang đột ngột từ trong đinh ốc truyền ra ngoài, đánh úp về
phía mặt của hắn. Vân Húc vô ý thức nghiêng kiếm nhảy lên lại đâm không
ra. Kiếm ảnh biến hóa vô cùng khác nhau.
Trước mắt sau đó bị hắn ngăn cản ‘nước lũ’ thật lâu, bây giờ triệt để vỡ đê.
Vân Húc cả kinh khẽ giật mình, trong mắt của hắn đều có bóng kiếm tràn
ngập. Kiếm quang phong bạo mang đi tất cả, kiếm khí bốn phía, thủy hỏa
chi lực quấn nhau cắn nuốt thân thể của hắn.
Giây lát đã có vô số huyết nhục rơi vãi, điên cuồng bắn tung tóe khắp nơi, tất cả đều lớn
nhỏ chừng móng tay. Thân hình của Vân Húc lúc này bị kiếm quang cắt qua, cơ hồ lập tức nát bấy!
Mà thế kiếm kia không co dừng lại, mênh
mông như rồng mang đi tất cả, cổ kiếm kinh thủy hỏa này lại quét qua mấy trăm trượng mới dần dần dừng lại. Trên mặt đất xuất hiện cái hố rộng
rộng chừng ba mươi trượng, sâu gần bốn trượng.