'Nhiên Long' kia khinh thường mấp máy môi, đang muốn mở miệng thì lại bị một tên còn lại lên tiếng cắt đứt.
- Đại Càn này tuy chỉ dựng nước mấy chục năm, đích thực quật khởi không được mấy năm. Tuy nhiên lại có khí thế như mặt trời mới mọc! Binh tuy chỉ mấy trăm vạn, tuy nhiên thực lực quân đội mạnh mẽ. Kết hợp với lực lượng của tam giáo Vân Giới, thực lực của Chí Cảnh thì thậm chí áp đảo được những nhà kém hơn Ám Thế Ma Đình chúng ta.
- Ta cũng chưa hề từng thấy, một cái tiểu quốc mới hưng thịnh lại tụ tập nhiều viên tướng vô song như vậy. Ám Thế Ma Đình chúng ta hùng bá ba trăm thế giới, truyền nhau hơn bẩy vạn ba nghìn năm. Còn số tương đương danh tướng cũng không đếm rõ số lượng mà thôi. Trận này gian nan, không được khinh thường, cũng không cho phép chúng ta hao tổn dây dưa vào lúc này. Dạ Luân Vương, giờ khắc này chúng ta cần phải đồng tâm hợp lực, chiếm đoạt Giới này mới đúng.
Đó là một âm thanh già nua, đôn hậu điềm tĩnh. Thế nhưng tướng mạo lại có lẽ chỉ mới hơn hai mươi. Hắn mặc một thân Tử Kim bào phục, đang thong dong chắp tay đứng thẳng. Mặc dù với cái nhìn thẩm mỹ của loài người thì cũng là anh tuấn phi phàm.
Mà Nhiên Long kia nghe vậy thì sắc mặt cũng khẽ biến, cuối cùng không nói một lời.
Người trước mắt này tuy không phải là Chí Cảnh Thánh Tôn. Tuy nhiên danh vọng trong Ám Thế Ma Đình cũng không kém hơn Thánh Tôn quốc chủ.
Tên là Ma Mông, là đệ nhất Tế Ti ( chủ tế) của Ám Thế Ma Đình.
Mặc dù là hắn, cũng không dám dễ dàng đắc tội.
Mà lúc này Ma Mông, trong mắt hơi nhuốm vẻ lo lắng nhàn nhạt nói tiếp: - Nhìn tình hình thế này, áng chừng là đối phương muốn thủ vững, để đợi lúc Ám Thế Ma Đình chúng ta tự bại.
- Chờ lúc tự bại? Chỉ sợ thật sự là có thể. Dạ Ma tộc chúng ta suốt bẩy vạn năm đã gây ra vô số thù hằn, Đại Càn quốc này lại là tạm thời không lo lắng về sau. Tiếp tục trì hoãn nữa thì bên bại hơn phân nửa là tộc ta.
Nhiên Long cười lạnh, ý châm chọc lộ rõ qua giọng nói: - Nếu nhưng công kích không được, như vậy liền đau lòng hạ quyết tâm, trực tiếp phá huỷ Thiên Phương thế giới này để xem thế nào?
- Mấy ngày trước đây cũng không phải chưa từng thử qua. Có Chí Cảnh Thánh Tôn trấn áp, lại thêm vào mười hai trấn quốc đồng nhân, làm cho tất cả linh pháp tấn công ở bên trong Thiên Phương Giới đều giảm xuống vài bậc. Ngươi định để cho tất cả cường giả tộc ta đều ngã xuống ở chỗ này sao?
Sát Dạ không tức không giận, ánh mắt kín đáo, không hề nhìn vào đâu mà hướng về phía phương xa: - Vân Giới kia có hơn mười vị Thánh Tôn, tuy là giữa họ với nhau thì trở mặt thành thù, tranh đấu không ngớt. Tuy nhiên nếu Dạ Ma tộc chúng ta muốn nhúng tay vào, liền nhất định sẽ thành cái đích cho mọi người công kích. Ngoài ra còn có thêm vị nào, lần này rốt cuộc sẽ có hành động gì thì ta và ngươi vẫn là đều chưa biết. Trong mắt của ta, Thiên Phương thế giới kia mặc dù tốt, nhưng vẫn chỉ là một ngón tay ở Vực này. Tuy nhiên nếu như vì chỗ này mà phải mất mười hai Tiết Độ Phủ của Ám Dạ Ma Đình, mất đại quân mấy ngàn vạn thì cũng không đáng giá.
Quốc sư Ma Môn nghe vậy mà hai tay run lên, rồi sau đó mí mắt cụp xuống. Sát Dạ nói những lời này, kỳ thật đã là cực kỳ sai sót.
Mà ngay cả Dạ Luân Vương Nhiên Long kia, cũng không còn lại nói thêm câu lạnh nhạt nào. Tuy là vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà có chút lục đục với nhau. Tuy nhiên vừa rồi Sát Dạ nói như vậy cũng đúng là hợp với tâm ý của hắn.
Có điều là chuyện liên quan đến Ám Thế Ma Đình, hai vị Thánh Tôn thượng hoàng kia có một số việc có khả năng làm, lại không thể nói.
- Cho nên công kích mạnh mẽ giống như hôm nay, có lẽ có thể miễn được thì miễn, cố gắng tránh bị thương vong?
Giọng điệu của Dạ Luân Vương Nhiên Long bỗng nhiên thay đổi: - Như vậy dứt khoát vòng qua được không?
Mọi người ở đây nghe vậy ngẩn ra, Sát Dạ đầu tiên còn cau mày: - Vòng qua? Vòng qua Thiên Phương thế giới này thì đại quân mấy ngàn vạn của tộc chúng ta có thể bị coi như lục bình không rễ.
Quốc lực của Ám Dạ Ma Đình tuy mạnh, cũng không có thể vươn xa hơn Thiên Phương thế giới. Một khi đường về bị chặn lại, đại quân tách rời ở bên ngoài thì tộc của ta liền thật sự lâm nguy.
Có Thiên Phương thế giới chặn đường ở giữa, đại quân không cách nào tiếp tục mượn quốc lực hùng hậu của Ám Dạ Ma Đình. Như vậy thực lực của các cường giả trong mười hai Tiết Độ Phủ đều sẽ bị giảm xuống quá nửa.
Khi đó ngay cả là Sát Dạ hắn, cũng chỉ là một Thánh Cảnh Tôn giả bình thường mà thôi, không thể hơn được người có thực lực gần đạt Chí Cảnh.
- Ta nghe nói Tông Thủ kia tại Thiên Phương thế giới, chính là một vị thánh quân được thiên địa vạn dân đồng ý ?
Nhiên Long cười khẽ, hàm ý sâu sắc: - Nếu đúng như vậy, có lẽ chuyện vẫn còn có thể làm.
- Ý của ngươi là muốn vây thành đánh viện binh?
Sát Dạ bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong mắt cũng thấp thoáng ánh sáng.
Bởi vì vây thành đánh viện, chính là danh từ sinh ra trong thời đại Vân Hoang ở Vân Giới. Vào lúc đó, Dạ Ma tộc cũng còn chưa hoàn toàn rút lui khỏi Vân Giới, vẫn còn có một bộ phận chiếm cứ phương bắc Vân Giới. Lúc ấy một vị danh tướng trong Tề Quốc của Nhân tộc đã thống soái đại quân lao thẳng tới Ngụy Quốc, tấn công kinh thành nước Ngụy. Như thế chẳng những làm cho đồng minh Triệu quốc có thể thoát khỏi uy hiếp diệt quốc, lại còn diệt hơn trăm vạn quân Ngụy. Từ đó khiến Đại Tề trở thành quốc gia bá chủ. Đó chính là vây Nguỵ cứu Triệu, cũng là vây thành đánh viện.
Dùng vào lúc này, chính là tấn công địch ở nơi chúng phải cứu. Để dẫn dụ mấy trăm vạn quân tinh nhuệ Đại Càn ra khỏi Thiên Phương thế giới, tránh bị thương vong khi phải tấn công Thiên Phương Giới .
Ngẫm nghĩ chỉ chốc lát, Sát Dạ liền nheo hai mắt lại.
- Cách này hơi có chút mạo hiểm, nhưng mà ngại gì không thử một lần?
Thành công thì một trận là sẽ đóng đô, nếu mà không được thì cũng không sao. Vẫn cứ tiến thoái tự nhiên, chẳng qua là tiêu hao nhiều hơn một chút thời gian mà thôi.
Nhưng vào lúc này, khóe mắt Sát Dạ lại liếc thấy sắc mặt Ma Mông kia đang trầm trọng dị thường.
Lúc đầu hắn còn cho làvị đệ nhất Tế Ti này của Ám Dạ Ma Đình hoàn toàn không đồng ý với việc bọn họ mạo hiểm như thế.
Nhưng ngẫu nhiên Sát Dạ liền cũng phát giác có điều khác thường, hắn liếc mắt nhìn về nơi xa. Chỉ thấy trong hư không hắc ám này đang có từng đợt từng đợt ánh sáng từ xa xa chiếu rọi lại đây.
Hẳn là đến từ nơi còn cách mấy thế giới, đúng là cách đột phá tiêu chuẩn của Thời Không Chi Pháp, xuyên thấu truyền bá qua kẽ hở ở giữa các không gian này.
Bị ánh sáng nóng bỏng kia chiếu rọi, trong lúc nhất thời cơ hồ tất cả Dạ Ma cấp thấp vẫn còn ở bên ngoài thuyền lớn cổ mộc đều không ngừng hét thảm. Từ trên da thịt tỏa ra làn khói nhè nhẹ.
Sắc mặt Sát Dạ đột biến, đối với kim quang đầy trời này thì hắn vốn đã quen thuộc. Ngay như vài năm trước đây cũng đã vô số lần lĩnh giáo.