Lúc trước Tông Thủ suất lĩnh đội thuyền Kiền Thiên săn bắn ở Vân Hải, cơ hồ tất cả mọi người nhìn
không tốt. Kết quả hết lần này tới lần khác là đội thuyền Kiền Thiên Sơn có thu hoạch. Càng tận dụng cơ hội này thôn tính mấy tỉnh.
Dường như bất cứ thời điểm gì đều có thể trấn định tự nhiên. Giống như chuyện gì cũng không làm khó được hắn.
Không hổ là vua của một nước, khí phách vương của Yêu tộc bày ra ngoài.
- Trong vòng một ngày ta muốn tất cả địa đồ ở gần Nhạc Vũ Huyện!
Đối với ánh mắt người bên cạnh hắn hoàn toàn không phát giác, Tông Thủ
mạnh mẽ dùng quyền gõ vào lòng bàn tay, không hiểu thấu, thân hình bắt
đầu hưng phấn lên. Một đôi tai hồ không kiềm hãm được nhếch lên, trong
đôi mắt hiện ra quang mang tinh ranh, ý chí chiến đấu dần dần hiện ra.
- Đúng rồi! Còn các ngươi nữa, đem tâm pháp kiếm thuật Thương Sinh Huyền Long Sĩ cũng bày ra cho ta xem một chút.
Vốn đã có thể sớm giải quyết nhiệm vụ này gọn gàng. Về sau lại an tâm tu hành chuẩn bị đột phá thất giai, tụ kết hai cực Âm Dương pháp tướng.
Hôm nay có thể tranh tài một hồi, thử một lần Thái Thanh Thừa Phong Kiếm của Thái Linh Tông đã, dường như là không tệ.
Đây là bộ kiếm thuật gần như vô hạn cửu đẳng, nửa bước Hám Thiên cấp truyền thừa kiếm thuật, hắn đã sớm muốn lãnh giáo một phen.
Nhưng mà ở kiếp trước vẫn vô duyên mà thôi, giờ phút này thì càng nghĩ càng động tâm.
Thủ đoạn ôn hòa không cách nào giải quyết, vậy mạnh bạo mới là phong cách của Đàm Thu.
Huyền Thuật nghe được thì nhíu mày, muốn hỏi vì sao Tông Thủ lại tự tin như vậy, bộ dáng chiến ý dạt dào đập vào mặt.
Nhưng mà trong nội tâm có cảm giác buông lỏng không hiểu. Hoặc là vị thủ tịch này thực sự có biện pháp cũng nói không chừng,
Ba ngày sau ở ngoài thành đông Nhạc Vũ Huyện chừng hai mươi dặm, trên một ngọn núi nhỏ.
Hơn hai trăm kỵ xếp đặt chỉnh tề bên trong. Trận hình hình mũi tên trai rộng, vừa vặn Trình Phong là mũi tên.
Thương Sinh Đạo bổn đường có Thương Sinh Huyền Long Sĩ có một trăm năm
mươi kỵ, mà tam tông lục môn cũng chưa từng rời đi toàn bộ, còn lại hơn
tám mươi kỵ tổng cộng hai trăm bốn mươi người lẳng lặng đứng sửng ở chỗ
này.
Chung quanh còn có hai mươi lục giai Linh Sư Hoàn Dương cảnh đang thi triển huyễn pháp đem nơi này che lấp lại.
Nhược Thủy ở giữa, một huyễn ảnh hiện ra, trong rất nhiều Linh Sư gia
trì thì một cổ dị lực kỳ dị khiến không gian này như gấp lại.
Mặc dù có người vô tình ý tiến vào nơi đây, lại ngẫu nhiên ngẩng đầu qua cũng tuyệt đối không cảm giác được trong nơi này có hơn hai trăm người
đang tồn tại.
Tông Thủ đứng ở trước nhất, đầu ngồi ở trên ngựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Còn đem một tia chân khí ti tí như tơ nhện rót vào trong lân giáp. Một
mặt điều tiết thân thể tọa kỵ, khiến cho ngựa luôn bảo trì trạng thái
tốt nhất. Một mặt thông qua phương pháp này tăng cường liên hệ tạm thời
giữa bản thân và tọa kỵ.
Không chỉ có tọa kỵ của hắn, đổi thành ngân lân đạp phong thú của Thương Sinh Huyền Long Sĩ cũng vậy. Trên người của bọn họ mặc Huyền Long Khải
đỏ sẫm, áo khoác màu đỏ như máu cùng với lưng cõng đại kiếm cũng màu đỏ.
- Mấy người kia đã rời đi.
Tông Thủ sớm đã trợn mắt nhìn qua núi nhỏ, nhàn nhạt nhìn qua bên kia có mấy khí tức đã không thấy bóng dáng.
Hẳn là người của Nguyên Cửu Thần dò xét, mấy kỵ sĩ này thực lực đều cao
tới ngũ giai. Tổng cộng hơn hai mươi kỵ, trong hoang dã gần Nhạc Vũ
Huyện thành tìm kiếm bốn phía, ba ngày trước Thương Sinh Huyền Long Sĩ
bọn họ cũng đã tiềm phục nơi này. Rất nhiều thời điểm thậm chí động cũng không dám động. Trong đó vất vả không phải người ngoài biêt được.
Lại nhiều lần hiểm và hiểm bị những người này phát giác.
Đợi đến khi xác thực chứng nhận chung quanh nơi này không còn kẻ nào dò
xét thì tất cả Linh Sư thần sắc buông lỏng. Nhược Thủy đệ là người đầu tiên gọi huyễn ảnh điêu xuống, yêu quý ôm vào trong ngực và lấy ra vài
miếng linh đan, lại đưa cho tiểu điêu đang uể oải này thoáng khôi phục
vài phần tinh lực.
Mà Linh Sư còn lại đại đa số thi triển huyễn pháp đã giải trừ. Khoanh chân ngồi xuống, hết sức khôi phục hồn lực.
- Đã là đợt thứ mười! Xem ra Nguyên Cửu Thần này thật không hỗ là danh
tướng miền tây, thật sự là cẩn thận. Nhưng mà lại là nanh vuốt tay sai
của Thái Linh Tông.
Thời điểm nói chuyện thì ánh mắt Huyền Thuật vô cùng phức tạp, nhìn qua
thành Nhạc Vũ xa xa. Trên mặt trừ hận ý khắc cốt ghi tâm ra, ẩn ẩn có
vài phần bội phục.
Nếu không phải Tông Thủ tận lực bố trí, ba ngày trước bọn họ đi tới nơi
này. Tuyển vị trí cũng là tuyệt hảo. Ngoài dự đoán của mọi người, không
tuyển chọn những nơi địa hình ẩn nấp kia, chọn nơi gió núi khốc liệt
này, hồn thức của Linh Sư khó điều tra nơi đây.
Chỉ sợ đám người kia vừa đi tơi gần dò xét đã bị đám kia phát hiện rồi.
- Nói đến cũng bội phục, thằng này bên cạnh cũng đồng dạng là yêu nghiệt. Nguyên Cửu Thần kia có gấp mười lần...
Lời còn chưa dứt, đằng sau lại có tiếng cười vang lên.
- Dùng thông minh của Huyền Diệp sư điệt thì nhất định có thể nhẹ nhõm cứu mười mấy đồng môn kia ra nha, cần gì đi cứu nàng nhỉ?
Âm thanh như chuông bạc nhưng lại xuất hiện ở sau lưng Tông Thủ cùng Huyền Thuật, nhưng mà người nói bị trói như bánh chưng.
Chính là Vĩnh Cầm, giờ phút này đang nàng bị trói lên một con ngựa, toàn thân có dây thừng quấn quanh, chỉ lộ ra con mắt nhỏ nhắn. Vừa nói lại
vười lạnh.
- Ngốc núc ních giấu ở chỗ này, tính toán là bổn sự gì? Rất thú vị sao?
Tông Thủ im lặng, những lời này đoán chừng Huyền Diệp, La Thế những người kia tuyệt đối không dám nói a.
Phát hiện tiểu cô nương này ngây thơ thì ngây thơ, nhưng không đáng yêu bằng Sơ Tuyết.
Cô bé này hắn không biết an trí như thế nào mới tốt, chỉ có thể mang
theo, sợ nàng quấy rối chuyện xấu làm lộ nơi ẩn thân, cũng lo lắng nàng
chạy ra gây sóng gió.
Vì vậy dứt khoát trói nàng lại mang theo bên người, coi như là một lần khiển trách.
Nhưng mà ba ngày này Vĩnh Cầm thỉnh thoảng châm chọc khiêu khích vài
câu. Cũng may nhận thức thân thể to lớn khiến cho Tông Thủ cố nén,
không có chế trụ á huyệt của nàng, lại làm cho nàng triệt để không biết
nên nói gì.
Cũng không muốn phản ứng, nhưng mà thời điểm này đúng là nhàm chán, vì vậy cười xấu xa.
- Cần phải đánh cuộc?
- Ngươi muốn đánh cuộc gì?
Vĩnh Cầm không chút do dự, khí thế không yếu chút nào. Nhưng mà nghĩ tới cái gì đó mặt phấn hiện ra nét đỏ ửng, lại thêm vào một câu:
- Không được đánh chủ ý lệch lạc.
Tông Thủ trở mình mắt trợn trắng, nghĩ ngợi nói tiểu thân thể của ngươi ta còn chướng mắt. Nhưng mà hào hứng nhạt đi vài phần.
- Nếu như ngươi thua thì quay trở lại Thương Sinh Đạo cung ở trước mặt
đồng môn sư huynh đệ hô to ba tiếng ta là bé heo, ngươi có tình nguyện?
Vĩnh Cầm do dự một chút liền hừ lạnh một tiếng:
- Hô thì hô, nhưng mà ngươi thua thì thế nào?
Tông Thủ giống như không có nghe thấy câu này, ngẩng đầu nhìn sang không trung. Xem sắc trời này đúng là buổi trưa, mà hiện tại rong Nhạc Vũ
Huyện thành là náo nhiệt nhất.