Hắn cũng biết, lúc này ở biên cảnh phía đông có ít nhất bảy trăm bốn mươi vạn đại quân đang sẵn sảng chờ tấn công. Mà hầu như ngày nào cũng có càng nhiều quân tốt từ các nơi tìm đến, dao động từ ba đến năm vạn, nhưng lại thành công tạo ra một loại khí thế rằng binh lực vô cùng vô tận, đại quân cuồn cuồn không dứt, áp lực nặng như núi như biển.
- Hồng Cửu Trần cũng biết rõ cách dùng binh, không biết là thuộc hạ của hắn làm, hay là bản thân hắn?
Đại quân chinh phạt, muốn không chiến mà làm địch sợ, quan trọng nhất chính là từ “thế”.
Thế đủ thì địch sợ, dùng binh lực quang minh chính đại đè ép địch, cách dùng binh này khá là cao minh.
Tông Thủ cũng thở dài, hắn tuy cho người dân bảy quốc và các quyền quý hy vọng, nhưng những người này, có thể dứng vững dưới loại áp lực này không, điều này thật làm cho người ta lo lắng.
Bất quá, cũng không phải là không có tin tốt, Trang Vũ vừa nhận chức liền bắt đầu chỉnh đốn lại binh tướng các nước, chọn lựa tinh duệ. Người này chinh chiến mười năm, chưa bại một lần, rất nổi danh, cho nên quốc chủ các nước đều rất phối hợp với hắn. Mọi việc coi như thuận lợi.
Việc thứ hai người này làm là đưa cả nhà già trẻ đến Nguyên Tĩnh Cung. Cách làm này vừa làm con tin, vừa là giao phó lại, giao tính mạng toàn bộ gia tộc hắn cho Tông Thủ trông coi. Hơn nữa, không chỉ mình hắn như vậy, hắn còn thuyết phục bảy quốc chủ cũng đem quyền quý trong nước cùng với vợ con cha mẹ đều đưa đến Nguyên Tĩnh cung.
- Như vậy, it nhất ổn định được quân tâm --.
Những người lính can đảm, người lãnh đạo không có hai lòng, chấp nhận tử chiến. Vậy chiến lực của quân đội này cũng đủ đứng vững rồi! Phía sau ổn định, không lo thiếu cung cấp, thì vững như tường thành. Đầu tiên giữ lấy sách lượt chiến thắng, đặt mình vào vị trí không thể thất bại.
Chỉ bẳng chiêu này, Tông Thủ có thể đảm bảo, cho dù Hồng Cửu Trần lần này vận dụng đại quân ngàn vạn, cho dù có thu hoạch được gì, cũng nhất định khó có thể đạt được cái hắn muốn.
- Bất quá, người nầy thật sự quá mức tự tin!
Tông Thủ từ mắt đến mi đều lộ ra nét tươi cười.
Người như Trang Vũ, tuyệt không có khả năng dễ dàng giao người nhà cho người khác. Làm như vậy vừa có thể ổn định quân tâm, cũng là lấy lòng tin của mình, hơn nữa nắm chắc sẽ thắng, có thể chống đỡ được, cũng tin rằng Tông Thủ cũng sẽ không làm gì người nhà của hắn. Hắn cho dù là bại, cũng không thẹn với lương tâm.
Nhìn lại cách bài binh bố trận của hắn cũng cực kỳ tuyệt vời, một số điểm rất có thâm ý. Cho dù đổi lại là chính bản thân hắn làm, cũng không thể tốt hơn vậy. Hơn nữa, vì hắn không thể biết người biết ta, ngược lại có thể còn không bằng.
Hắn bây giờ có vài phần tin rằng, người này có thể ngăn cản đại quân của Thần Hoàng trong suốt bảy năm!
Người này bày mưu tính toán suốt bảy tám năm, mà nếu hắn diệt trừ Cửu Tĩnh, vậy trước hết phải lo bị các nước còn lại hợp lực bao vây tấn công. Cho nên, hắn nên còn mai phục không ít thủ đoạn, cho dù không thắng, cũng tuyệt đối sẽ không bại. Ván này là mình ăn may thôi!
Trong lòng hoàn toàn yên tâm, Tông Thủ cười to mấy tiếng.
Đáy lòng vẫn mãi căng thẳng, cuối cùng hơi giản ra một ít, u ám toàn lui đi.
Sau đó hắn tiếp tục minh tưởng, lúc này là lúc mấu chốt để hắn hoàn thiện ‘Tam Thiên Tinh Lạc’, tìm hiểu mầm móng đạo tinh thần, dung hợp long đan. Nhưng từ sau khi đến Nguyên Liên Giới, cho đến lúc này mới có thể chính thức buông hết mọi việc, dốc lòng nghiên cứu.
Vẫn như cũ dùng Trụ Quang Thư để gia tốc thời gian. Lần nhập định này kéo dài suốt hai mươi ngày, tâm thần của Tông Thủ mới dần dần thức tỉnh.
- Quy luật của thời gian không gian thật kỳ diệu, tốc độ càng nhanh, thời gian cảng chậm. Nếu là một người, tốc độ đạt tới cực hạn, sẽ vĩnh viễn không già đi.
- Không những chỉ có tốc độ mà thôi, một vật thể lớn nhỏ và chất lượng, cũng có thể ảnh hưởng thời gian và không gian chung quanh --
Tông Thủ mở mắt, sau đó nhìn chăm chằm phía trước. Đây là đốn ngộ ba ngày trước. Vì vậy, huyền bí của cả thế giờ dường như đều vạch ra trước mắt hắn. Hắn chỉ cảm thấy không gian trước mắt đều do mấy đường tạo thành, kết nối với nhau nhau, không thể phân cắt ra. Tất cả đại đạo, tất cả phát triển đều quấn vào nhau. Chữ “Đạo” trong tâm niệm của hắn càng trở nên rõ ràng hơn. Vốn cảm giác mờ ảo không thật toàn bộ biến mất, thay vào đó là một đạo đồ thật sự. Thậm chí là mầm móng đạo tinh thần trong hồn niệm cũng bắt đầu biến ảo. Rất nhiều vị trí của các ngôi sao bị dời đi sửa lại, có các đường tuyến nhìn không thấy nối chúng nó lại với nhau. Trong mắt Tông Thủ lại hiện ra vài phần quái dị.
- Vì sao hôm nay các ngôi sao này nhìn có vẻ giống như chu thiên tinh thần vậy?
Vốn không có quan hệ gì nhau, nhưng lúc này lại phát hiện, cả hai dường như không có gì khác nhau. Nếu Tông Thủ đem hư không tâm tượng hiển lộ ra bên ngoài, có lẽ so với ‘Chu thiên bí thần tinh lạc quyết’ do Đạo Môn bắt chước chu thiên tinh thần còn chính thống hơn.
Mỗi một vì sao, mỗi một góc, đều tràn đầy đạo vận.
- Nghe nói tinh không là sự biểu hiện bên ngoài của đại đạo, nên oai nghiêm khôn cùng. E rằng thật sự là như thế --.
Tông Thủ trong đầu vừa mọc lên ý niệm này, cũng mang chút đắc ý. Nói cách khác, ‘Tam Thiên Tinh Lạc’ của hắn quả thật phù hợp với đại đạo. Hơn nữa, sau khi vị trí của các ngôi sao dời đi, Tông Thủ phát hiện ‘Kiếm Trận Thập Tuyệt Ngự Đạo Tuyệt Diệt’ càng dễ dàng theo tâm ý hắn thu hồi lại.
Một môn --, một bộ kiếm trận, đồng thời sử dụng cũng không gây ra bao nhiều bất hợp.
Trong hai mươi ngày này, long đan tinh thần kia, tuy chỉ tăng tới bốn mươi hai viên, kiếm Thập Tuyệt Long Nha cũng chỉ hai mươi bốn khẩu. Nhưng Tông Thủ cảm thấy lực chiến đấu của mình ít nhất tăng lên một phần hai lần. Tất cả tinh thần đều có thể theo tâm mà biến, tất cả Long Kiếm đều nắm trong lòng bàn tay. Cho dù là kiếm trận Thập Tuyết Ngự Đạo Tuyệt Diệt, cho dù có ý chí của riêng nó, nhưng nếu hắn muốn, cũng có thể đè xuống. Tuyết đối không giống mấy tháng trước, bó tay bó chân không làm gì được.
- Ừ, thêm mười ngày thời gian nữa thì kiếm ý cũng đồng dạng có thể bước vào hồn cảnh! Lúc đó cho dù người đó thật sự là tiên cảnh điên phong, cũng chưa chắn là không thể chiến đấu với hắn một trận.
Đối với việc người của Lục gia kia tìm đến hắn ngược lại có vài phần chờ mong. Trong lòng vui vẻ nên trên mặt Tông Thủ cũng đầy tươi cười. Khiếu Thiên dường như có cảm ứng, nhào vào người hắn ngửi loạn, vẻ mặt thỏa mãn như muốn say. Còn Tông Thủ thì nhìn về phía hư không. Một tấm thiệp mới màu tím đang đứng lở lửng ngoài hư không giới, giữa khe hở của thời không. Vừa rồi hắn không phải chủ động tỉnh lại, mặc dù là ngày đại chiến
Bất quá, có nhân không muốn hắn bình an, một là tờ tín phù này, ngoài ra, còn mấy vị trưởng lão linh cảnh đứng ngoài phòng đang cố gắng nén lo lắng, nhưng sắc mặt âu lo, hiển nhiên là đang do dự có cần phải gọi hắn hay không.