Ngay cả người xuất thân ma
đạo cũng không thể may mắn thoát khỏi. Đã chết tại trong tay cường giả ma môn này, còn vượt qua Tông Thủ đại chiến mấy tháng trước vài lần.
Nhưng mà dù sao đây là chuyện sáu ngàn năm trước, mấy người chưa từng trải qua cũng không có bao nhiêu khiếp sợ.
- Đây không phải phàm mộng tán nhân, Lâm Huyền Huyên Lâm tiền bối sao?
Âm thanh cười cười vang lên bên tai mọi người. Chỉ thấy một người ở xa xa đạp không đi tới.
Tuổi chừng hai mươi, diện mạo yêu dị và trong con ngươi hiện ra thần sắc âm u.
Phía dưới là mấy trăm vạn thi quân, nhưng mà thần kỳ là những sát thi kia không ra tay ngăn cản.
Những sát thi thống lĩnh ở gần đó thì tụ lực thủ thế, tập trung tư tưởng đề phòng.
GIống như người trên đỉnh đầu mới là đại địch của chúng vậy.
- Ngươi đang tìm chết đấy!
Gương mặt của Lâm Huyền Huyên giờ phút này giống như băng lạnh, sát ý tận trời.
- Cho dù ngươi tới nơi này thì sao, bổn tọa đều khuyên ngươi nhanh chóng rời đi! Giới này không phải là sáu ngàn năm trước kia, Tinh Tà đã chêt, chỉ có một mình Vô Thượng Nguyên Ma, hắn bảo hộ không được ngươi. Nếu
không muốn chết thì cút đi cho ta.
Gương mặt Đạo Huyền Ma Chủ xanh lại, lại khôi phục như thường. Như trước cười nói:
- Ở trong mắt phàm mộng tán nhân thì Đạo Huyền ta nhất định phải dựa vào hai Thánh tôn bảo vệ, mới có thể dừng chân trên đời này đúng không?
Như vậy thực sự là phiền não. Hôm nay Thương Sinh Đạo có bốn vị chí
cảnh, rất mạnh sao?
Hung quang trong mắt hiện ra ngoài, bỗng nhiên tăng vọt. Rồi sau đó cả
mai rà cổ lơ lửng trên không đột nhiên linh quang tiêu tán.
Xa xa rơi xuống trong tay của Đạo Huyền, ma lực toàn thân như hóa rồng
hình thành cự chưởng, lập tức lao thẳng về phía thân hình của Lâm Huyền
Huyên.
Lâm Huyền Huyên không dám đón đở, thân hình liên tiếp lập loè lẩn tránh, từng cái tiên phù lần lượt nổ tung.
Cự trảo hình rồng kia vừa tới trước người của nàng thi tiêu tán.
Lâm Huyền Huyên vừa xuất hiện thì ở cách đó vài dặm rồi.
Thần sắc ngưng lạnh, nhưng mà cánh tay còn lại cũng vỡ vụn.
Lúc này Lâm Huyền Huyên không chút lo lắng, ngưng âm thanh nói:
- Mọi người chú ý không được tiếp xúc với hắn. Đạo Huyền Đoạt Thần Đại
Pháp trộm đoạt huyền thần! Đạo thần thông này có thể đoạt huyết nhục và
huyền thần. Thế gian vạn vật, thế gian vạn pháp đều có thể trộm đoạt!
Trừ phi là đại pháp diệt thế cấp mười hai, hoặc là thần bảo, nếu không
vô dụng với hắn.
Tông Thủ chỉ cảm thấy trong lòng lạnh buốt, Đạo Huyền Đoạt Thần Đại
Pháp, sáu ngàn năm trước Đạo Huyền đại kiếp nạn hắn đã xem qua trong
sách.
Người này thần thông vừa tiếp xúc với vạn vật đều có thể cưỡng ép ăn cướp lấy trở thành của mình.
Cho nên sáu ngàn năm trước, người này cưỡng đoạt thần niệm, thu phục
chiếm được vô số tu sĩ làm tay sai cho hắn. Cướp lấy vô số pháp môn thần thông của tu sĩ cho hắn sử dụng. Thanh thế cực thịnh, làm loạn thiên
hạ.
Nguyên Vô Thương lúc này mạnh tay hóa thành trảo, thi triển đại pháp của mình, linh năng trong phạm vi mười dặm lập tức bị cưỡng ép rút đi không còn.
- Ân? Ngũ hành tuyệt linh châm, ngươi là người Mặc gia? Có chút ý tứ --
Đạo Huyền nhíu mày, mia rùa trong tay hóa thành gợn sóng khuếch tán ra, ngăn trở cản ngàn vạn đạo linh quang bắn tới.
Lại thiếu chút nữa ngăn không ngăn được, bị một ít linh châm bắn trúng.
Nhưng mà số lượng này không nằm trong mắt của Đạo Huyền. Cũng không xuất thủ qua, nhưng mà linh châm nhao nhao rơi xuống đất.!"
Đạo Huyền lặng lẽ cười cười, nói:
- Tán nhân đối với thủ đoạn của Đạo Huyền ta rõ như lòng bàn tay. Nhưng
mà chỉ là biết rõ mà thôi, đạo pháp nào cũng không thể nào là vạn năng.
Trước khi tại hạ thoát khốn từng lập tâm ma thệ, muốn vì Lý Biệt Tuyết
tru trừ quốc quân Đại Càn. Tính mạng của những người còn lại không để ý. Không biết tán nhân ngươi có tự tin bảo hộ hắn được không? Nếu ta là
ngươi thì hiện giờ sẽ mang theo người khác trốn đi, trốn càng xa càng
tốt!
Lâm Huyền Huyên hít sâu một hơi, ánh mắt lập loè.
Quả nhiên là vì Tông Thủ mà đến! Vừa rồi giao thủ lần đầu tiên nàng đã
đoán nhu thế. Nhưng mà hiện giờ nghe chính miệng Đạo Huyền nói như vậy
mới xác định được.
Không cần nghĩ ngợi bĩu bĩu khóe môi, Lâm Huyền Huyên nói tràn ngập ý mỉa mai.
- Bảo Lâm Huyền Huyên ta bỏ chạy? Đạo Huyền ngươi chưa có tư cách này
đâu! Thực cho rằng Đạo Huyền Đoạt Thần Đại Pháp là vô địch hậu thế? Là
nghĩa huynh Ngao Khôn dùng thần thông đã đánh Đạo Huyền ngươi vào cảnh
vạn kiếp bất phục! Ma Chủ hẳn thực có tự tin đào thoát khỏi năm chí cảnh của Lục gia và Thương Sinh Đạo đuổi giết? Ta cảm thấy ngươi nên đoạn
tuyệt suy nghĩ này đi.
Hai mắt Đạo Huyền nheo lại, rồi sau đó bật cười:
- Phần không Lục gia, năm vị chí cảnh Thánh tôn, rất đáng sợ sao? Đáng
tiếc thế gian này có chút người không sợ. Các ngươi không phải nói Đạo
Huyền ta là tên điên sao, phong cách hành sự của tên điên làm sao theo
lẽ thường được?
Người này lóe thân lên, xuất hiện trên thiên đàn, cách Tông Thủ chỉ trăm trượng. Nguyên Vô Thương vô ý thức chém ra một kiếm.
Nhưng mà vừa tơi gần thì bạo lui. Linh năng trước người bỗng nhiên nổ tung toàn bộ.
Tay của Nguyên Vô Thương lập tức tan vỡ ra, tránh bị Đạo Huyền đoạt nguyên thần và huyết nhục.
Nhưng mà lưỡi kiếm trong tay của hắ, lúc này lại rơi vào trong tay Đạo
Huyền. Trong lòng kinh chấn không hiểu, lại may mắn vạn phần. May mắn
lưỡi kiếm này không phải nửa bước thần bảo, nếu không thật đau lòng muốn chết
Sắc mặt Lâm Huyền Huyên ngưng lạnh, tuy biết Tông Thủ lúc này tình trạng cực hiểm, nhưng mà không có nửa phần bối rối..
Miệng niệm linh vân, quanh thân ngưng kết từng đạo quang phù, tụ lên cánh tay mới mọc ra cửa nàng.
Sau đó một ngón tay điểm một cái vào Đạo Huyền. Được nửa đường thì bạo phát kình lực to lớn
Lúc điểm ngón tay này, ngay cả Đạo Huyền cũng không thể không coi trọng, rồi sau đó cười khẽ một tiếng:
- Truyền thuyết Hi Tử ba vị sư muội, hồng nhan tri kỷ đều là tự tay dạy
nên. Lâm Huyền Sương tu tập chính là nguyên sinh linh tức quyết, sinh
sinh bất tức. Mà nguyên tĩnh tán nhân tu một môn Huyền Linh dịch thiên
đại pháp, xuất thần nhập hóa, biến hóa ngàn vạn. Chỉ có mình Lâm Huyền
Huyên vô cùng thần bí, ít có người biết được. Không nghĩ tới ngươi bá
đạo như thế, tu luyện Hỗn Độn thần quyết! Chỉ tiếc phương pháp này mặc
dù là cấp diệt thế nhưng mà vẫn chưa đủ.
Một kiếm đánh ra vào ngón tay của Lâm Huyền Huyên, máu tươi bay ra. Sau đó chém cánh tay và bả vai xuống.
Thân thể lảo đảo, bay ngược ra sau mấy ngàn trượng.
Đạo Huyền thần sắc tự nhiên, đi đến trước người Tông Thủ.
- Ta mặc dù không biết Lý Biệt Tuyết vì sao định giết ngươi! Lại biết
nhất định là trên người của ngươi có thứ gì đó hắn động tâm. Mang ngọc
có tội, sau khi ngươi chết nên tự oán mình...
Hời hợt, một kiếm chém vào cổ của Tông Thủ.
Săc mặt Tông Thủ trầm tĩnh, hắn không hề sợ hãi, thần sắc cực kỳ chuyên chú.
Luyện Thần Kiếm trong tay đâm ra ngoài.
Nguyên Nhất Kiếm!
Thời điểm tử vong hàng lâm, toàn bộ tiềm lực trong người được kích phát.
Cũng thời khắc này kiếm thuật của hắn đẩy lên tới cấp độ khó tưởng tượng nổi.