Vừa nói, một bên nhíu mày lại, trong mắt tràn ngập vẻ bối rối, đây cũng là nghi vấn của mấy người còn lại trong tĩnh thất.
Hôm nay trong Vân Giới, ngoại trừ rải rác mấy người, còn ai có thể làm gì được một vị tiên cảnh cao giai chứ?
- Nghe nói hôm nay vị Yêu Vương kia ở ngay phía đông đông lâm, ứng phó Minh Nữ chuyển sinh --
- Nói như vậy sư huynh hắn chạy tới xem sao?
- Từ sư huynh hắn gần đây không hề sợ gì. Đạo của hắn cũng là thế, cầu đạo trong hiểm, vừa thấy Tông Thủ ở ngay phụ cận, chỉ sợ hơn phân nửa là muốn qua xem thử thực lực vị Yêu Vương kia đến cùng như thế nào!
- Vậy cũng không đến mức thân vẫn a?
- Đã từng nói qua đừng vội coi thường vị Yêu Vương kia! Người này có thể ở Huy Châu, độc kháng bảy ngàn Tử Lân Diễm Thương kỵ. Một thân thực lực, đã có thể sánh vai cùng Thiên Cảnh, Từ Vấn sư huynh, cũng không phải là đối thủ của hắn --
- Tự nhiên! Nhưng sư huynh hắn cũng không phải là loại cuồng vọng, thắng không nổi, trốn chung quy cũng có thể chạy thoát mà. Nghe nói Minh Nữ xuất thế, Hạo Huyền tông và Hàn Sơn tông cũng xuất hết tinh anh. Sẽ không phải là...?
Lời còn chưa dứt, đã bị người cắt đứt:
- Hai tông kia còn không có đảm lượng lớn như vậy đâu!
- Chỉ tiếc, Minh Giới thiên nữ xuất thế thật sự quá đột ngột. Nếu không chúng ta bố trí một sát cục ở phụ cận Ma Thi Sơn thì tự nhiên có thể khiến vị Yêu Vương kia nuốt hận dưới Ma Thi Sơn!
Vô Khư hai mắt hơi híp, như có điều suy nghĩ, nghe nghị luận của mọi người ở đây. Ánh mắt chớp động, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Cũng đúng lúc này, một đạo vầng sáng màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây bỗng nhiên vọt vào trong tĩnh thất.
Bị một vị thanh sam đạo nhân ngồi ở phía chót nhất tiếp vào trong tay.
- Chư vị sư huynh đệ, xem ra chúng ta cũng không cần cãi nữa!
Trùng trùng điệp điệp thở dài, thanh sam đạo nhân tiện tay phất một cái liền đánh tín phù trong tay về phía Vô Khư.
- Vẫn lạc dưới Ma Thi Sơn không chỉ một mình Từ Vấn sư huynh. Thượng Hàn của Thứ Ma Tông cũng vẫn lạc. Tin tức truyền về từ Ma Thi Sơn là Từ sư huynh trốn chạy ra ngoài mấy trăm dặm liền bị một thanh phi đao tru sát. Mà Thượng Hàn thì ngay khi Tông Thủ chịu một kích của Minh Đế, trọng thương liền ra tay ám sát nhưng không thành, bị giết ngược. Vị Minh Giới thiên nữ kia bị Tông Thủ vài kiếm bức đến tuyệt cảnh, cơ hồ bại vong. Hiện giờ vẫn đang bỏ trốn--
Mấy câu nói ra, khiến trong tĩnh thất lần nữa yên tĩnh. Thanh sam đạo nhân sắc mặt cũng tái nhợt, cho ra kết luận.
- Chúng ta, vẫn coi thường vị Càn Thiên chi quân này.
Trọn vẹn nửa khắc, toàn bộ trong phòng đều không có chút âm thanh. Về sau mới có thanh âm gần như nói mê lần nữa vang lên.
- Làm sao có thể? Đánh lui Minh Giới thiên nữ, còn có thể giết liền hai tiên cảnh?
- Cũng biết Tông Thủ kia đến cùng dùng thần thông kiếm thuật gì nữa?
- Đây không phải là Vân Giới vô địch sao, Đạo Linh khung cảnh ta chỉ sợ không người nào là đối thủ của hắn cả?
Mắt thấy mọi người nghị luận nhao nhao. Vô Khư Tử đột nhiên lấy ra một cái chùy nhỏ, gõ mạnh một cái lên chuông vàng bên cạnh.
Lập tức một tiếng chuông vang, chấn khiến mọi người trong phòng đều dời mắt tới.
- Từ sư huynh đã vẫn, người này thực lực mạnh mẽ, tâm tính hung ác, chư vị đều đã biết rõ.
Buông xuống kim chùy, Vô Khư cũng trông thấy vẻ bất mãn trong mắt mấy vị đồng môn ngồi đây. Lại chỉ làm như không thấy, thản nhiên nói:
- Truyền lệnh chư đệ tử, về sau nếu không đến lúc bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể chính diện giao thủ với Tông Thủ. Mặc dù muốn chiến, cũng tốt nhất là năm vị tiên cảnh trung giai đồng hành.
Lời ấy nói ra, mọi người trong phòng đều không dị nghị gì. Nơi này cũng không phải không có người mạnh hơn Từ Vấn, nhưng lại tự hỏi, chưa hẳn có thể chạy trốn được dưới kiếm của Tông Thủ.
Mệnh lệnh của Vô Khư chính là thượng sách.
Bên cạnh có người lần nữa ngắt lời hỏi, đúng là một trong mấy vị đạo nhân vừa nãy bất mãn với Vô Khư.
- Thực lực Tông Thủ này xem ra vượt xa dự đoán của chúng ta. Như vậy lần này, có phải sẽ tạm dừng khôn?
- Không cần! Người này là địch của Đạo Môn ta, không thể không tru! Kéo thêm một khắc, cánh chim liền dày thêm một phần. Vô Khư không thể làm đạo nhân của Đạo Linh khung cảnh được, tất cả nhân quả, do một mình ta gánh --
Nói đến đây, trong mắt Vô Khư thoáng hiện hàn mang, nhìn mọi người trong phòng.
- Đánh trận chi đạo, ở chỗ nghênh ngang tránh đoản. Tất cả anh kiệt Đạo Linh khung cảnh ta ba trăm năm hôm nay đều đã trở về. Mọi việc đã chuẩn bị xong, đã có thể động thủ! Tông Thủ kia cuồng vọng, dám nói diệt Đạo Môn ta, hôm nay liền khiến hắn biết được, uy của Đạo Linh khung cảnh tuyệt đối không thể phạm! Một tên đế vương nhân gian nho nhỏ, chúng ta có trăm ngàn loại thủ đoạn khiên hắn phải quốc vong tộc diệt, chúng bạn xa lánh!
※※※※
Trong địa huyệt lờ mờ, Củng Hân Nhiên nghiến chặc hàm răng bò lên từ trong bùn đất.
Vội vàng ném ra mười mấy cái minh thạch, bố trí một cái linh trận tạm thời, tam thời kiềm chế toàn bộ chân lực, khí cơ lại.
Cánh tay trái đã đứt, giờ phút này đang khôi phục lấy, cũng đang nghiền ép lấy chút minh lực còn sót lại trong cơ thể nàng.
Cũng may thân hình đoạn toái, những ngày này, nàng sớm đã tập mãi thành thói quen rồi.
Đối với loại chuyện khôi phục thân hình này cũng vô cùng thành thạo, đối với tiêu hao minh lực đã giảm đến thấp nhất.
Nhờ đó, Củng Hân Nhiên chỉ dùng mấy ngày, liền đã triệt để nắm giữ được "Ám Minh bất diệt thể" của mình.
Chỉ là lúc này lại không có chút cao hứng.
Sau khi ngồi vào chỗ mình, Củng Hân Nhiên liền vội vàng ăn vào một viên đan dược, sau đó thôi vận lấy khí cơ toàn thân, hết sức khôi phục lấy minh lực.
Thương thế trên người, không chỉ có một chỗ. Còn lại các nơi nội tạng, ngực bụng cũng khiến người người thấy mà giật mình.
Đổi lại là người sống thì đã sớm chết rồi. Nàng có thể còn sống, có thể ngự sử độn thuật, chỉ vì bản thân nàng cũng là người chết.
Nửa khắc thời gian, miệng vết thương trên thân thể cũng đã khôi phục như lúc ban đầu, trơn bóng như ngọc.
Minh lực cũng lần nữa cổ đãng, tư nhuận lấy cao thấp toàn thân.
Nhưng trong mắt Củng Hân Nhiên, vẻ lo lắng lại càng thêm mấy phần.
Thân thể đang chuyển biến tốt đẹp, thương thế đã khôi phục. Nhưng Củng Hân Nhiên lại biết được, tiềm năng nguyên lực trong thân thể này cơ hồ bị triệt để hao tổn trong mấy ngày truy đuổi này rồi.
Nhưng đan dược trong tay tác dụng cũng càng ngày càng ít.
Trước kia chỉ cần nửa miếng, liền có thể khôi phục toàn thân khí lực. Nhưng hôm nay, hai ba miếng, cũng chưa hẳn có thể có tác dụng.
Nàng cũng đã triệt để mất đi liên hệ với hai vị "phụ hoàng" kia.
Tiếp tục như vậy sẽ "chết" dưới kiếm của Tông Thủ mất thôi --
Củng Hân Nhiên đối với chết sớm đã không sợ hãi, cũng không rõ sao mình lại cố gắng trốn như vậy. Chỉ là bản năng đang hết sức duy trì lấy tánh mạng của mình.