Thần Hoàng

Chương 576: Chương 576: Đau lòng tới mức tê tâm liệt phế. (1)




Khi hai cái mũi thương đụng vào một chỗ, dùng thực lực bát giai của Khổng Dao cơ hồ chống cự không nổi bị lực lượng cuộn trào đẩy lùi về sau. Nhuyễn ngân thương trong tay gần như đứt đoạn.

Cuối cùng cả người đụng vào thạch bích rồi sau đó thương ảnh màu tím kia không buông tha không ngừng xuyên kích tới khiến đất đá bay toán loạn, cuối cùng trực tiếp xuyên thấu thạch bích đến bên ngoài sơn thể,

Lập tức nhuyễn ngân thương trong tay Khổng Dao bỗng nhiên chấn động bắn ngược về phía cổ họng thanh niên lạnh lùng đối diện.

Tông Nguyên lại không để ý, trong chốc lát toàn bộ sơn thể Càn Thiên Sơn lập loè linh quang bốn phía, từng đạo Linh Năng lôi hệ hội tụ tới khiến cho thân hình bát giai lôi đình cự long quanh người Tông Nguyên phi tốc bành trướng hóa thành trăm trượng.

Rồi sau đó lại một thương đánh bay nhuyễn ngân thương, trăm ngàn đạo thương ảnh như bạo vũ bao phủ toàn bộ thân hình Khổng Dao.

Cuồng Đình Thiên Phong!

Trong mấy nhịp thở không biết đâm ra bao nhiêu thương không ngừng va chạm giao kích với nhuyễn ngân thương của Khổng Dao.

Cương khí xông tới khiến sơn thể chung quanh tuy có linh trận bảo vệ cũng bị núi đá văng tung tóe, vàng thau lẫn lộn.

Khổng Dao càng lúc càng bất đắc dĩ, võ đạo ý niệm của Tông Nguyên không thua nàng, lại có hộ giá trời sinh, bát giai lôi đình cự long trợ giúp có thể giằng co với nàng.

Lúc này kết hợp cùng linh trận hộ thành, thanh thế càng cường hoành. Cơ hồ mỗi lần ngăn cản một thương, trong lồng ngực Khổng Dao cảm giác càng phiền muộn một phần gần muốn thổ huyết.

Chung quanh nơi này, từng đạo khí tức rình mò, trong khoảng thời gian ngắn đúng là không thể tưởng được kế sách thoát thân.

Càn Thiên Sơn thành không ngờ có người mạnh như thế.

Lôi đình chi thương cũng mau đến dọa người. Chỉ có thể bị động ứng đối, có đôi khi nhuyễn ảnh thương trong tay nàng thậm chí không cách nào đuổi kịp, chỉ có thể không ngừng né tránh.

Nếu không có cửu giai luyện ngân tuyết vân giáp trên người, dư kình mũi thương của thanh niên lạnh lùng kia đã khiến nàng vết thương chồng chất.

Một đường từ giữa không trung rớt xuống cho đến mặt đất nhưng không cách nào thoát khỏi.

Cuối cùng 'Oanh' một tiếng chấn tiếng nổ, thân hình Khổng Dao bị oanh vào trong đất nhấc lên bụi mù y hệt mây hình nấm.

Mà lúc này vô cùng vô tận thương ảnh màu tím bỗng nhiên thu lại.

Khổng Dao nhẹ nhàng thở ra, thoáng điều tiết nội tức định thừa cơ thoát đi.

Mà chốc lát sau lại nghe được một tiếng rồng ngâm trầm thấp, một cỗ cổ cuồng phong thổi tan bụi mù tràn ngập nơi này.

Chỉ thấy Tông Nguyên phía trên giờ phút này phảng phất là hòa cùng lôi đình cự long làm một thần sắc lạnh lùng nhìn nàng.

Long uy dật tán, uy áp trăm dặm phạm vi. Khí tức cũng điên cuồng tăng lên như bão tố.

Khí thế tụ lại tới cực điểm, thân ảnh Tông Nguyên theo thương rơi xuống.

Một thương này là Lôi Đình Long Thương!

Xa xa nhìn lại cũng thấy thương ảnh đã hóa thành một con rồng!

Đỉnh núi Càn Thiên, trong thiên điện đã bị đánh nát.

Tông Thủ than thở nhìn đống bừa bộn đầy đất trước mắt, ngoại trừ những cái ghế chỗ Khổng Dao ngồi còn bảo trì hoàn hảo, những cái khác đã hóa thành bột phấn.

Đây đều là Hồng Huyền Mộc đỉnh cấp đó! Nặng mười cân có thể bằng giá của tứ giai linh binh! Nghe nói quanh năm tiếp xúc có thể kéo dài tuổi thọ. Chiếc ghế còn xuất từ tay của một vị đại sư, lúc mua được ít nhất hắn đã bỏ ra ngàn miếng tứ giai thú tinh.

Nhưng hôm nay đã bị hủy toàn bộ, không chỉ những cái ghế này, bốn cái xà ngang trong điện cũng bị tổn hại thì càng không nói những cục gạch vàng trên mặt đất.

Mắt thấy thiên điện này nếu không đại tu một phen, chỉ sợ không lâu sau sẽ sụp xuống, lại phải chi biết bao nhiêu thú tinh nữa.

Lão tế tự Tông Lăng bên kia nhắm mắt lại, làm bộ điều dưỡng thương thế, kệ cho quân thượng sầu mi khổ kiểm coi như không biết.

Trong lòng cười thầm, hắn biết rõ Tông Thủ một phương diện hưởng thụ xa hoa nhưng một phương diện khác lại yêu tiền như mạng.

Lúc này đây, đoán chừng quân thượng sẽ đau lòng muốn chết.

- Sau khi tiếp kiến sứ giả, tất cả đồ vật từ sơ giai thú tinh trở lên mang đi toàn bộ cho ta. Dùng đồ vật nhất định phải càng tiện nghi càng tốt!

Hạ xuống cái kết luận này, thần sắc Tông Thủ khôi phục bình thường. Hắn lại "A" một tiếng bừng tỉnh đại ngộ:

- Trách không được lịch đại quân vương tiếp kiến thần thuộc thường đều là dùng trang nghiêm đơn giản làm đầu. Có đạo lý, quả nhiên là có đạo lý! Ngoài tiết kiệm tiền lại còn có thanh danh, mặc dù bị đánh nát cũng không đau lòng, cớ sao mà không làm?

Lông mày Tông Lăng nhíu lại có chút dở khóc dở cười, rốt cục mở mắt ra nói:

- Quân thượng, ta thấy sứ giả Liệt Diễm Vân Hà hai thành đều là khí thế cường thịnh. Chỉ sợ đã làm xong chuẩn bị đại chiến một hồi cùng Càn Thiên Sơn ta. Lần này bị tức giận rời đi, đoán chừng không tới ba tháng nữa, bọn hắn sẽ xua binh xâm phạm cảnh nội của Càn Thiên ta.

Tông Thủ nhẹ nhàng híp mắt, sau đó thì cười nhẹ, ý tưởng lớn đụng nhau, hắn cũng phán đoán như thế. Ba tháng sau, dùng số lượng Võ Tông cảnh của Càn Thiên Sơn thành sẽ tăng thêm 2000 và chí ít có một nửa vào Huyết Vân Kỵ.

Hôm nay Càn Thiên Sơn cứ thêm một ngày sẽ cường thịnh thêm một phần.

- Cô biết ý của lão tế tự, lát nữa ra chỉ dụ cho thừa tướng tránh trở tay không kịp, linh binh linh khí trong khố phòng có thể âm thầm cấp cho chư quân.

Lời còn chưa dứt, quang mang trong mắt Tông Thủ lóe lên, hắn nhìn về phía bên kia thiên điện.

- Chuyện như thế nào rồi?

Trong bóng tối kia vốn không có ai nhưng Tông Thủ vừa hỏi thì một thân ảnh nữ hài bỗng nhiên hiện ra.

Thần sắc của nàng lười biếng phảng phất vĩnh viễn chưa ngủ đủ, thần sắc hơi có vẻ mỏi mệt:

- Chỉ chém bên cạnh hắn hai Thiên Vị Võ Tông, cùng một vị Linh Sư Nhật Du. Hắn chạy thoát rồi, dùng Thiên Độn phù, Nhược Thủy đuổi không kịp.

- Thiên Độn phù? Người này thật là có tiền!

Tông Thủ quả thực hâm mộ và ghen ghét. Cái thằng Dương Phàm này vô luận là khôi lỗi hàng linh phù hay là cửu âm tử mẫu lôi hoặc Thiên Độn phù đều là thứ tốt vạn bạc cũng khó có, chỉ có tiên cảnh cường giả mới chế tạo được.

Thiên Độn phù hắn cũng có ba cái, một năm không ngừng tích lũy công đức mới đổi được.

Thứ tốt trong Thương Sinh Đạo cung thật không ít, một năm rưỡi thời gian, Tông Thủ chẳng những tìm được tâm pháp tu luyện cùng bí thuật phù hợp Nhược Thủy, Tông Nguyên mà còn đào ra không ít bảo vật tại thời khắc mấu chốt khắc địch hoặc cứu mạng.

Thiên Độn phù nghe nói một nhịp thở có thể viễn độn vạn dặm. Tiên cảnh căn bản không cách nào truy tung.

Bất quá Tông Thủ không có cơ hội dùng.

- Thôi! Có thể làm cho hắn trước khai chiến ăn thiệt thòi lớn đã tốt rồi.

Nghĩ đến ánh mắt của Dương Phàm trong nghị sự điện nhìn mình thì Tông Thủ lại khó chịu.

Đang nói như vậy thì toàn bộ sơn thể bỗng nhiên có chút lắc lư, Tông Thủ khẽ giật mình sau đó lướt như gió tới đỉnh núi.

Nhìn xuống xem xét, chỉ thấy tro bụi đầy trời, trên thạch bích phía dưới 800 trượng bị xuyên ra một lỗ thủng to tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.