Thần Hoàng

Chương 1014: Chương 1014: Để cho ta chết đi (2)




Nếu không phải là Y Nhân và Nhược Thủy cũng không chịu dừng, ‘Đại chiến’ lúc này sớm đã xong mới đúng.

Có chút khó chịu, Tông Thủ hướng về phía Y Nhân dựng lên một cái tư thế chữ ‘Thập’.

Ban đêm hôm qua, Hiên Viên Y Nhân tổng cộng là hướng hắn cầu khẩn mười lần.

Mỗi lần khi muốn chấm dứt, đều là khẩn cầu Tông Thủ tiếp tục.

Tự nhiên Tông Thủ cũng tuyệt không phủ nhận, bản thân hắn cũng thích thú.

Hiên Viên Y Nhân thấy động tác này, khí tức rõ ràng cứng lại. Sau đó liền cứng cổ lên, lý lẽ hùng hồn nói:

- Ai bảo ngươi là Thiên hồ chi huyết? Còn có cái Âm Dương Hám Thế quyết kia! Biết rõ những thủ đoạn kia có thể khiến cho nữ nhân không thể thu liễm? Thật sự là đáng giận.

Tông Thủ thở dài, khí diễm lại một lần nữa bị đè xuống. Hắn có thể có biện pháp nào? Âm Dương Hám Thế quyết là tự tuần hoàn vận chuyển, bình thường thì cũng tốt, nhưng mỗi khi giao hợp, thì lại không thể quản thúc được.

Đang muốn đem Nhược Thủy từ trong người tách ra. Lại phát giác tứ chi của Nhược Thủy là liều mạng ôm lấy mình, đẩy cũng không được.

Cái suối cốc ấm áp phía dưới kia, một mực đem tiểu đệ của hắn vững vàng phủ lấy. Bên trong là lầy lội vô cùng, âm đạo ướt át nhúc nhích, không ngừng kiềm chế áp bách. Khoái cảm mãnh liệt xông vào hồn niệm, cũng khiến cho con người thú huyết sôi trào, muốn ngừng mà không được.

Bên tai càng truyền ra tiếng của Nhược Thủy, niếng nức nở như muỗi vằn vậy:

- Nhược Thủy còn tốt! Không cần lo cho ta! Thiếu chủ, hôm nay lại để cho Nhược Thủy chết đi mới được.

Tông Thủ lập tức chỉ cảm thấy ở hạ thân phát ra kiên quyết.

Mà Hiên Viên Y Nhân cũng ‘Phốc phốc’ một tiếng, hung hăng vuốt gò má của Nhược Thủy một chút. nguồn tunghoanh.com

- Thật không biết xấu hổ! Tốt, Nhược Thủy, thiệt thòi cho ta vừa rồi còn muốn vì ngươi mà đòi công đạo!

Trong nội tâm Tông Thủ oán thầm, Hiên Viên Y Nhân ngươi cũng không tốt gì. Trên mặt lại ôn nhu cười cười, tay đè lấy mấy cái huyệt vị trên người Nhược Thủy, nhẹ nhàng vuốt qua. Khiến cho cảm xúc của Nhược Thủy dần dần bình tĩnh lại.

Hắn có thể cảm giác được cô gái này thật sự đã đến cực hạn. Nếu lại tiếp tục, đối với Nhược Thủy mà nói, sẽ không còn nửa phần bổ ích nào, ngược lại là thương thân.

Vừa mới đem Nhược Thủy trấn an xong, Tông Thủ rồi lại cảm giác được một đạo ánh mắt nóng bỏng chú mục tới.

Tông Thủ nghiêng mắt nhìn xem, chỉ thấy ánh mắt đầy sương mù che chắn của Hiên Viên Y Nhân, giờ phút này là ẩn chứa đầy ý tình dục.

Sách! Nha đầu này, quả nhiên là không biết sống chết!

Lại tiếp tục đại chiến hơn mười hiệp, đem hai người Y Nhân, Nhược Thủy trị cho hoàn toàn phục, rốt cục không thể tái chiến nữa, Tông Thủ mới rốt cục có thể từ trên giường thoát thân.

Lại không đi bế quan, mà là đi ra Càn Thiên Sơn, hướng về phía nam phi độn. Khoảng cách hai nghìn dặm, mấy cái khắc chung liền tới. Hơn nửa canh giờ sau, đã đến Hồng cảng.

Lúc này đây toàn bộ thành trì đều đang đốt giấy để tang.

Hồng càng tuy là chỗ thụ tập kích sớm nhất, cũng là nới mà Đạo môn toàn lực đả kích.

Làm như biết được nới này, chính là cảng thành tối trọng yếu nhất của Càn Thiên Sơn, nên ra tay cũng là sắc bén nhất.

Một trăm sáu mươi vạn người tử thương, là người của Hồng thành.

Tông Thủ lơ lửng trên không trung, thần tình yên lặng nhìn xuống phía dưới.

Thỉnh thoảng luôn có thể trông thấy một ít đội ngũ đưa ma, đang mang quan tài, hướng ra phái ngoài thành đi đến, thanh âm khóc lóc buồn bã nổi lên bốn phía. Hai tay Tông Thủ là không tự kìm hãm được nổi gân xanh, thần sắc trầm trọng.

Mấy ngày này hắn trở về, mỗi ngày đều sẽ lấy không ít thời gian đi đến các nơi Đông Lâm bị gặp tai họa mà nhìn một cái.

Mỗi khi trông thấy tình cảnh này, sẽ lại bất giác hối hận vì hành động của mình.

Đạo môn thập vạn đệ tử cố nhiên là vô tội, nhưng những tử dân này của hắn, đã từng đắc tội với đạo môn sao, từng có tội nghiệt sao?

Thầm hít vào một hơi, bình trụ lại tâm tư. Tông Thủ lại đưa mắt về nơi xa, nhìn về chỗ phế tích.

Vài chỗ đã bị Đạo môn tu giả triệt để san bằng.

Lúc này là đang trùng kiến, tiến độ không tệ. Đã có một bộ phận được hồi phục thỏa đáng.

Ở các nơi hoang địa xung quanh, cũng đều dựng lên không ít lều vải, dung nạp những nạn dân tạm thời không có nhà để về kia.

Còn có chỗ cứu tế phát cháo miễn phí, cấp cho các loại cơm canh, ngay ngắn trật tự.

Đang cảm giác thỏa mãn, đồng tử của Tông Thủ lập tức liền ngưng lại. Chỉ thấy Nhâm Bác đang đứng ở bên trong phế tích, cao giọng hiển trách một ít quan lại.

Cũng không suy nghĩ nhiều, Tông Thủ liền lắc mình một cái, đã đến bên cạnh người Nhâm Bác.

Nhâm Bác liền giật mình, rồi sau đó cười hướng Tông Thủ thi lễ:

- Thật là đúng dịp! Quân thượng cũng là đến xem tình hình tai nạn nơi đây? Vừa rồi Nhâm Bác đã điều tra, quan lại nơi đây cũng còn được tính là tận chức thanh liêm. Trợ cấp và cứu tế của quân thượng cũng đã thuận lợi phát xuống, cũng không có một chút mất mát, cũng không ai dám tham ô.

Lông mày Tông Thủ lại như cũ ngưng trọng. Ánh mắt như đao, cao thấp đánh giá Nhâm Bác một cái. Sau đó là không chút khách khí:

- Ta nói Nhâm lão đầu, bổn vương lúc trước không phải là cho ngươi ba tháng tĩnh dưỡng? Lúc này ngươi không ở nhà, lại chạy đến nơi đây để làm gì?

Nhâm Bác sửng sốt, rồi sau đó bật cười:

- Quân thượng là lo lắng thương thế của thần? Thương thế thì sớm tốt rồi, Khổng Duệ cùng Minh Đan lão nhân, đều nói thần tổn hại chính là nội nguyên, mặc dù là phục dụng Duyên Thọ đan cũng vô dụng. Bốn mươi hai năm thời gian, qua đi một ngày là ít một ngày. Nv chỉ ngại ít, đâu có thể ở mãi trên giường được!

Tông Thủ nghe vậy là chợt cắn răng một cái, rồi sau đó hừ lạnh một tiếng, phất tay áo một cái.

- Mà thôi! Tùy ngươi đi!

Người này, thật sự là không biết phân biệt! Duyên Thọ đan kia xác thực đúng là vô dụng, liền ngay cả Tử Cực đan mà hắn tìm được trong Hạng vương mộ cũng là vô dụng.

Bất quá Hiên Viên Y Nhân, những ngày này bế quan luyện dan, đúng là vì lão nhân này tìm một phương pháp cứu chữa.

Nhâm Bác lại cười ‘Ha ha’, tựa hồ là vui vẻ vô cùng.

- Kỳ thật quân thượng thật không cần như thế! Thần cả đời này, có thể được phụ tá cho minh chủ như tiên quân cùng quân thượng, như vậy cần phải thi triển hết tài năng, mới là vạn hạnh. Mặc dù là lúc đó chết đi, cũng không tiếc nuối!

Thần sắc đó, thật sự là tiêu sái vô cùng:

- Nhân sinh khổ đoản, là bởi vì chưa làm hết chuyện. Thần đã biết đủ, vì vậy cũng không yêu cầu xa vời.

Tông Thủ là tức giận một chút, thầm nghĩ là ước gì ngươi sớm một chút đừng quản túi tiền nữa mới tốt, ai sẽ vì ngươi mà lo lắng tính mạng?

Nhâm Bác đã đối với chuyện thọ nguyên có cái nhìn thoáng đạt, hắn cũng lại lười đi quản.

Trực tiếp phất tay áo mà đi, Tông Thủ lại tùy ý nhìn nhìn bốn phía, liền một lần nữa độn không rời đi.

Cái Hồng thành này đã có Nhâm Bác tự mình coi chừng, nghĩ đến là không có vấn đề gì quá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.