Lúc Tông Thủ xuyên thẳng qua vùng rừng núi kia thì Tông Nguyên cùng Sơ Tuyết đã lục tục đuổi kịp.
Người phía trước hôm nay đã bước vào Võ Tông chi cảnh. Khó khăn mới kịp thời
gian của Tông Thủ định ra, né qua nguy cơ trở thành thi thể khỏa thân.
Mà Sơ Tuyết giờ phút này cũng thành công dung hợp địa mạch kim hệ kia,
tổng sản lượng nội tức không ít hơn Tông Nguyên, nhưng mà khí tức kéo
dài lại hơn cả Tông Nguyên. Lúc này đuổi theo rất dễ dàng.
Ngược
lại có Hổ Trung Nguyên, mặc dù gần đây có dung hợp một đầu địa mạch, lại cẩn thận coi chừng Nhược Thủy bị thương cho nên không đi theo.
Sơ Tuyết nhắm mắt theo đuôi, sau khi đi tới sau lưng Tông Thủ thì thần sắc của nàng có chút khó hiểu.
- Thiếu chủ, không phải trước kia ngươi tìm được một đầu địa mạch hay
sao? Ngay cả con Lung Ảnh Sư cũng có, không đúng! Là tiểu Trí, tiểu Kim
còn chưa thành công dung hợp, tại sao còn phải đi?
Nói tới tên
của vài đầu linh thú hộ giá, Sơ Tuyết lúc này có chút im lặng rồi, nàng
rất hoài nghi thường thức của thiếu chủ. Mặc dù là tiểu hài tử nhưng gọi như vậy có chút không hợp.
Ánh mắt Tông Nguyên chớp động, biết
được võ đạo của Tông Thủ đã đột phá Tiên Thiên chi cảnh cũng đã là nửa
tháng trước, chính là lúc Tông Thủ mang theo Nhược Thủy trở về.
Nhưng mà tu vi linh pháp đã tiến vào Dạ Du chi cảnh, mặc dù làm cho người ta rung động nhưng vẫn chấp nhận được.
Dùng tu vi võ đạo của thế tử này, cơ hồ có thể so sánh với Hổ Thiên Thu, đột phá cảnh giới Tiên Thiên chỉ là sớm muộn.
Nhưng mà mười bốn tuổi đạt tới Tiên Thiên. Như phóng trong mắt của người khác chỉ sợ đã làm cho không ít thiên tài cảm thấy xấu hổ.
Mặc dù là
trong Tông thị, Tông Thế được xem là thiên tài cũng kém hắn một bậc, lúc đột phá Tiên Thiên cảnh cũng đã là hai mươi tuổi.
Tông Thủ làm như không nghe thấy lời của Sơ Tuyết vừa nói. Ánh mắt của hắn nhìn qua chỗ sâu, ẩn hiện ra vẻ chờ mong và lo lắng.
Thời gian mười ngày qua Sơ Tuyết cùng Hổ Trung Nguyên cần linh mạch hắn đã
dễ dàng tìm kiếm được, cho dù là ngày hôm kia linh mạch Tông Nguyên cần
thiết cũng đã tìm tới tay rồi.
Nhưng cũng chỉ có hắn tiến triển
không lớn. Địa mạch thủy hỏa có đủ ngũ hành đều dễ dàng tìm kiếm, vốn
còn cách ngày linh triều không xa, linh mạch bắt đầu phong phú. Nhưng mà ngoài có thủy hỏa còn phải hàm ẩn Lôi hệ nguyên linh thì có chút khó
giải quyết.
Liên tục hai mươi lần thi pháp hắn chỉ tìm được một
đầu thủy mạch mà thôi. Ngưng mà thú tinh tinh hạch trên người không còn
một mảnh nào. Mà lần cuối cùng là do đám người Hổ Trung Nguyên săn giết
tinh thú bốn phía cuối cùng mới nỗ lực gom đủ, nếu như thành công thì
không gì tốt hơn. Nếu như thất bại thì kéo dài hơn mười hôm, lúc đó chỉ
có thể đi tới đại thành có chi nhánh Tam Lục tiền trang rút lấy linh
thạch mà thôi.
Tâm cảnh của hắn thanh minh, không bị vui buồn che mờ, lòng dạ rộng rãi. Cũng không vì tiến cảnh tu hành của mình mà phiền não, nhưng hắn chỉ lo lắng cho Hiên Viên.
Tháng năm sắp tới rồi, bản thân mình vẫn như cũ kẹt lại ở cấp độ Tiên Thiên, hăn làm sao không nóng lòng? Không thể để cho cô bé kia chờ hăn quá lâu.
Lúc này
tâm vô tạp niệm, hăn chỉ muốn nhanh chóng dung hợp địa mạch, lại tụ tập
ít tiền vốn rồi sau đó chạy tới Huyền Sơn Thành gặp vị nhạc phụ tương
lai kia.
- Cái gọi là lôi hỏa tương sinh ngũ hành đầy đủ, trong
lửa hàm lôi. Loại linh mạch này không bình thường nhưng cũng không hi
hữu gì cả, tuy Thủy Tiên Hồ giá lạnh, nhưng mà bốn ngàn dặm chung quanh
lại có vài đầu núi lửa, không thiếu hỏa lực. Vì sao ta hết lần này tới
lần khác không tìm được? Thật sự không cách nào cũng chỉ thử ở nơi này.
Thật sự không được thì chỉ thể chậm trễ thêm ít ngày lấy thú tinh và đi
nơi khác.
Vẫn tới đỉnh núi như cũ, Tông Nguyên Sơ Tuyết và đầu
Lung Ảnh Sư cũng không đứng trong trận, mà căn cứ mỗi góc bảo hộ bên
cạnh. Còn có đầu Yêu Nhãn Ngân Hùng ngũ giai bị Tông Thủ phong ấn đứng ở trước trận, uy thế khiếp người.
Mà lúc Tông Thủ thi triển Tam Huyền Ánh Linh Pháp cũng bắt được một địa mạch ở phia bắc.
Mà ở vị trí đó có địa thế hình rồng. Bình thường mà nói cũng là chỗ linh
mạch hội tụ thịnh nhất, nơi đó lớn hơn chỗ khác cả trăm lần.
Dĩ
vãng Tông Thủ sở dĩ tận lực tránh đi là bởi vì có một đám khỉ trắng ở
đó. Đều là tinh thú tứ giai, trong đó có hai mươi con là ngũ giai. Một
đầu Viên Vương có thực lực khó lường. Hơn nữa nó vô cùng thông minh,
tương tự như hài đồng tám tuổi của nhân tộc.
Vì vậy hắn không phải vạn vất bất đắc dĩ hắn không muốn chọc đám tinh thú này.
Ánh sáng năm màu lại hiện ra, thỉnh thoảng có thể thấy được từng đạo gợn
sóng. Liên tục hai mươi lần thi triển phương pháp này Tông Thủ đã thi
triển thuận buồm xuôi gió.
Hắn vốn đã hạ quyết tâm, nếu như lần
này không tìm được sẽ lập tức rời đi. Nhưng mà qua một lát hắn nhíu mày
và săc mặt mừng như điên.
Phía trên màn sáng năm màu, trong chốc
lát có vô số linh mạch phản ứng, mà trong đó có một đầu ngoài hồng trong tím, đúng là một địa địa mạch hỏa hệ mà hắn tìm kiếm, ngũ hành đều đủ
và có chứa Lôi linh.
- Quả nhiên là vận khí! Không ngờ là thượng
phẩm, nhưng mà ở nơi này thì có chút phiền toái. Đáng tiếc Nhược Thủy
còn không thể động đậy.
Nếu như có được thất mạch Huyền Vũ tông tương trợ, những con khỉ trắng kia thế nào cũng bị chém như thái rau mà thôi.
Địa Luân lục mạch Võ Tông có lực lượng ước chừng chín mươi vạn
cân. Chỉ khi nào tới Địa Luân thất mạch, cảnh giới Huyền Vũ tông sẽ trực tiếp bạo phát lên tới ba trăm vạn cân! Là hơn trước gấp ba lần có dư.
Đừng nhìn Nhược Thủy giờ phút này bộ dáng cực kỳ nhu nhược. Kỳ thật chỉ cần
hơi dùng chút sức cũng có thể lấy nửa cái mạng của Tông Thủ đấy.
Nhìn qua chung quanh, Tông Thủ lại lắc đầu. Hai người một thú cũng chỉ có
Tông Nguyên là có trợ giúp, còn lại Sơ Tuyết tiểu Trí mang theo chỉ là
vướng víu.
Tông Thủ hơi suy nghĩ một chút liền cho âm hồn xuất
khiêu, bởi vì hắn cũng cuốn theo Yêu Nhãn Ngân Hùng bay lên không trung. Hóa thành lôi loan bay thẳng về hướng bắc.
Không bao lâu đã tới
một vùng núi đầu tiên. Nơi này là vùng núi thâp bé, nhưng mà cực kỳ dốc
sức, hai bên đều là vách núi cao ngất. Mấy trăm đầu khỉ trắng đang phân
bố ở khắp nơi.
Tông Thủ lại phát sầu, tại sao đầu linh mạch này
không ở nơi nào khác, vì sao hết lần này tới lại nấp trong hang của đám
khỉ trắng kia? Hết lần này tới lần khác nó lại cố định mà không động
đậy.
Nơi này rõ ràng cho thấy là hang ổ của bầy khỉ, nơi này khỉ
trắng ra vào thân hình rõ ràng cho thấy càng hung hãn và cường đại,
trong mắt cũng có tinh mang ẩn hiện.
Nhìn qua khu vực gần đó,
Tông Thủ lại âm thầm lắc đầu, triệt để tuyệt hy vọng. Không có góc chết, căn bản không có khả năng tránh đám súc sinh này.
Đang định
buông tha thì trong nội tâm khẽ động, nhớ tới một vật. Lôi sí vỗ một cái nguyên hồn của Tông Thủ lại bay lên cao cao. Lúc này hắn trực tiếp đi
tới ven hồ nơi bọn họ ở lại. Hắn cuốn mấy bình rượu trong vân xa theo.
- Nha đầu chết tiệt kia, những rượu này đã bị nàng uống trộm bốn bình
rồi. Trách không được nàng luyện thể tiến cảnh vượt xa dự kiến của ta.
Trước kia vì sao không có phát hiện, Tuyết Nhi không ngờ uống tốt như
vậy!
Bay qua tòa núi thấp ở gần, Tông Thủ mang theo sáu bình tiên nhưỡng may mắn thoát khỏi móng vuốt của Sơ Tuyết, hắn lại ra tay giấu
kỹ, đặt ở ngoài trăm dặm, đặt ở chỗ những tinh thu khó trèo lên. Hoặc là ẩn nấp trong động quật thật nhỏ và sâu, hoặc là trên vách đá ngàn
trượng, lúc này toàn bộ phá vỡ nắp bình.
Thân hình của hắn lập
tức chờ ở vách đá gần đó, quả nhiên chỉ qua một lát đám khỉ trắng bắt
đầu xao động lên, chen chúc chạy ra ngoài. Ngay cả sơn động trên vách
núi cao cũng có hơn mười đầu khỉ trắng nhao nhao rời đi. Trong đó có một đầu vô cùng nhất cao lớn. Bộ ngực ẩn hiện kim vân.
Tông Thủ thấy thế cười cười, lại có chút tiếc nuối.
- Những tiên nhưỡng kia ta còn không có uống qua ngụm nào, lại tiện nghi
cho đám súc sinh này. Cũng không biết Lôi Động có còn hay không, nếu còn phải kiếm thêm. Đáng tiếc.
Một đạo phù lục bỗng dưng từ sâu trong nguyên hồn đánh ra ngoài. Nó bay ra mang theo gió nhẹ và bay vào trong hang động.
Tông Thủ yên lặng chờ, bên trong xác nhận không có cái gì gọi là đại địch. Hắn không trì hoãn bay vút vào trong.
Vừa mới đi vào thì co ba con khỉ trắng già nua đang ở lại. Ánh mắt cảnh
giác nhìn thấy đoàn âm vụ bay vào, không hề cố kỵ xông loạn chung quanh
thì không chút do dự nhao nhao điên cuồng hét lên và xông tới.
Tông Thủ lại không thèm để ý, Lôi Nha Kiếm xuyên qua nguyên hồn, từ không
trung kéo lê vài đạo vòng cung xảo diệu, chém giết ba đầu khỉ trắng tứ
giai này.
- Nhìn đầu Viên Vương kia chỉ sợ cũng sắp tiến giai
rồi, hơn phân nửa là trải qua biến dị, con thú này rõ ràng trí tuệ thông linh,bị tiên nhưỡng hấp dẫn, không ngờ còn cho đám khỉ trắng lưu thủ
trong động. Động tác của ta phải nhanh mới được.
Âm hồn bay vào, lúc tìm ra chỗ của linh mạch thì Tông Thủ lại dùng Nhiếp Hồn Tháp bắt đầu hấp nhiếp.
Trong hai ba mươi ngày qua hắn không biết đã thi triển bao nhiêu lần Tam
Huyền Ánh Linh Pháp, hơi có chút tâm đắc. Mà pháp quyết hấp nhiếp linh
mạch cũng thuần thục nhiều.
Lúc này hắn toàn thân thúc dục linh quyết, không tiếc tiêu hao hồn lực, qua trong chốc lát thu hồi địa mạch vào trong.
Trong nội tâm Tông Thủ lập tức hơi vui, biết được tu vi Địa Luân sơ mạch của
mình đã thành hơn phân nửa, một khi dung hợp linh mạch thì có nguyên
linh, liên tục không ngừng cung cấp Linh Năng, khí mạch chắc chắn dẻo
dai và mạnh mẽ...
Giờ phút này những khỉ trắng kia không có dấu hiệu chạy về. Tông Thủ tâm niệm hơi động nhìn qua chỗ sâu động quật.
- Phàm là chỗ của tinh thú sẽ có linh vật ở lại. Những khỉ trắng này mặc dù là tinh thú không cao nhưng chắc có thứ tốt.
Tông Thủ dùng hồn niệm dao động, những con khỉ kia mặc dù đã ở ngoài vài
chục dặm, như con ruồi xông loạn tìm kiếm khắp nơi. Cũng không lo lắng
xong vào sâu trong động.
Nhưng mà qua một lát động quật rộng rãi. Điểm cuối của sơn động cũng không biết là tự nhiên như thế hay do đám
khỉ mở ra mà rộng như vậy, nam bắc đều rộng hơn mấy trăm trượng. Bên
trong cực kỳ lộn xộn và khắp nơi đều là xương thú.
Mặc dù Tông
Thủ dùng thân thể âm hồn cũng có thể lờ mờ cảm giác khí tức hôi thối. Mà khi hắn đưa mắt nhìn qua chung quanh lại âm thầm cười cười, ánh mắt
nhìn qua góc phía đông của động.