Không phục không được, nghe nói người này Linh Võ song tu là chân chính thiên tài trong thiên tài, Linh Võ hợp nhất càng sớm ngày sau càng là có cơ hội trùng kích thánh cảnh.
Hắn kiếp trước không có đạt tới cảnh giới kia, vì vậy không biết thiệt giả, cũng không biết là nguyên do gì. Bất quá đã có đồn đãi như vậy, chư tông nếu như coi trọng hơn phân nửa là không uổng, Sơ Tuyết lại hừ nhẹ một tiếng tức giận bất bình muốn nói lại thôi. Mười chín tuổi Linh Võ hợp nhất thì tính toán cái gì? Thiếu chủ nhà chúng ta không có đầy mười bốn tuổi cũng đã làm được!
Ngụy Húc thấy thần sắc Tông Thủ ảm đạm cũng biết đả kích này có vẻ lớn rồi, hắn lắc đầu:
- Ngươi cũng không cần để ý như thế, bản thân ta là coi trọng ngươi. Hiện tại làm không được, chưa hẳn sau này làm không được. Ngộ tính thiên tư của ngươi đã rất may mắn, cần gì phải hâm mộ người bên ngoài? Ngụy Húc ta lúc trước còn không bằng ngươi. Nhưng hôm nay trong thánh cảnh, có thể thắng ta cũng không có mấy người.
Hắn cười hỏi:
- Tuy ngươi bái nhập môn hạ của sư thúc ta nhưng sư thúc không có ở đây, ta cũng phải ly khai Vân Giới, vài thập niên sau có thể trở về, phải thay người dạy ngươi. Không biết sư đệ, ngươi lúc này có muốn theo ta ly khai không?
Tông Thủ lập tức chần chờ một chút, muốn lập tức bước đi, tiếp tục theo đuổi cực hạn kiếm đạo nhưng chuyện qua sông đoạn cầu hắn khó mà làm được, suy ngẫm trong chốc lát, Tông Thủ thận từng li từng tí, thử thăm dò hỏi:
- Không biết sư huynh có thể cho ta mấy tháng để xử lý sự tình Càn Sơn thành hay không?
Ngụy Húc nghe vậy, lại nhìn chằm chằm Tông Thủ, mãi tới khi thấy hắn sợ hãi trong lòng mới tiếc nuối thở dài nói:
- Ta muốn thử sư đệ ngươi có thể buông hết thảy nơi này, kết quả đúng như thế.
Trong lòng Tông Thủ thầm nghĩ Ngụy Húc cố kỵ đã hiểu lầm. Nếu không phải kế thừa thân thể của người khác thì hắn đã vứt bỏ Càn Thiên Sơn thành rồi.
- Thôi được. Vốn ý của ta đã muốn mang ngươi đi, cơ nghiệp Càn Thiên Sơn thì không. Bất quá thời điểm vào thành mới biết năng lực của ngươi không kém Thánh quân. Nếu không tu hoàng đạo bí võ thì thật đáng tiếc, ngươi dùng nguyên thần thứ hai, lấy kiếm thay thân, biện pháp này cũng không phải sai. Ta sẽ tặng ngươi một vật, xem như lễ nhập môn..
Ngay sau đó, Ngụy Húc lại cười nói:
- Ta ở Vân Giới quá nhiều cừu địch không thể ở Càn Thiên Sơn thành quá lâu, trước khi đi sẽ trợ giúp ngươi đám chuột nhắt kia để cho sư đệ ngươi tránh lo âu về sau, lên!
Hắn phất tay áo một cái, cương phong cổ đãng, chỉ trong giây lát trong phòng của Tông Thủ không còn một bóng người.
Tâm thần hơi hoảng hốt, Tông Thủ phát giác chỗ ở mình đã hoàn toàn thay đổi địa phương.
Cẩn thận nhìn chung quanh đã thấy mình đang ở một vùng quê mênh mông.
Bốn phía là lúa mì vàng óng, bên cạnh là một một con sông lớn cách Càn Thiên Sơn thành một đoạn rất xa. Nơi đây không còn nhìn thấy rõ hình dáng của thành trì nữa.
Ngụy sư huynh căn bản không thấy bóng dáng, cảm ứng không đến chút khí tức nào, cũng không biết giờ phút này hắn đang ở đâu?
- Na Di Thiên Lý sao? Thánh cảnh cường giả thật hảo thủ đoạn.
Ánh mắt Tông Thủ co rụt lại, sau đó lắc đầu cười khổ một tiếng. Âm thầm cảm thán cũng không biết chính mình khi nào mới có thể đạt tới cảnh giới này?
Bất quá nơi này đến tột cùng là địa phương nào.
Dùng Nguyên Nhất Kiếm bên trong thần hồn thoáng cảm ứng, chỉ thấy vương đạo chi khí ở đây giảm đi ba phần, lộ thái độ uể oải.
- Nói như vậy có lẽ vẫn là cảnh nội Càn Thiên khoảng cách Càn Thiên thành ước chừng hai trăm dặm.
Lại nhìn ngôi sao trên không, Tông Thủ lại khẽ giật mình:
- Cái chỗ này không phải là ta lúc trước cảm ứng được Thiên Vị Võ Tông ẩn núp sao? Thì ra là thế...
Cơ hồ là lập tức Tông Thủ đã minh bạch chính mình bị vị Thương Thiên Đạo Tọa Tôn lấy làm mồi câu rồi.
Hắn không khỏi có chút đau đầu xoa xoa thái dương, đúng là bất đắc dĩ...Hắn biết giờ phút này mặc dù muốn lui về Càn Thiên Sơn thành cũng thì không cách nào. Tông Thủ dứt khoát dọc theo bờ sông đi về phía trước, một đường nhàn nhã quan sát cảnh đêm nơi này.
Tuy là đại địch ở bên nhưng thần sắc của hắn cực kỳ buông lỏng. Sau đó quả nhiên một cỗ ý niệm cường hoành bỗng nhiên dò xét tới.
Người nọ rõ ràng cho thấy không nghĩ tới Tông Thủ sẽ xuất hiện ở chỗ này, có chút hồ nghi, sau đó một mực ở bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí quan sát nửa ngày mới gần như là vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh bờ sông, cách Tông Thủ chừng trăm bước.
Nghe thanh âm hẳn là ba mươi tuổi toàn thân bao phủ khói đen không nhìn rõ tướng mạo, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng mang theo ý điều tra:
- Ngươi là Càn Thiên thành chủ Tông Thủ? Vì sao nửa đêm ở đây?
Trong lòng Tông Thủ lập tức hoảng hốt, hắn cảm thấy người trước mắt thật đáng thương.
- Ta nói bị người ta ném tới đây rồi ở chỗ này đi dạo làm mồi câu người nào đó, ngươi có tin không?
Người trong khói đen cười lạnh một tiếng, trong mắt lộ vẻ trào phúng. Tông Thủ đã biết đối phương nhất định là bán tín bán nghi. Hắn không muốn nói nhảm cùng người này, bất quá Ngụy Húc không biết vì sao đến thời khắc này cũng không có hiện thân. Chỉ có thể nghĩ biện pháp để nói thêm mấy câu kéo dài thời gian.
Chẳng lẽ là mình đã bị Thương Sinh Đạo Tọa Tôn bán đi? Mượn đao người khác diệt mình? Đến cùng thì mình cũng chỉ khấu đầu còn chưa tính là chính thức nhập môn.
Chợt Tông Thủ lại cảm giác không đúng, dùng thủ đoạn cường giả thánh, muốn giải quyết mình cần gì phải phiền toái như thế?
Khe khẽ thở dài, Tông Thủ tay đè Cửu Lân Kiếm, chuyển qua âm thanh nói:
- Nửa đêm tới đây, tự nhiên là tới sát nhân! Ngươi là người phương nào, vì sao lại rình mò ta?
Long khí bên trong Nguyên Nhất Kiếm lập tức bùng lên, khí thế này chỉ kém hơn thế áp của Thiên Vị Võ Tông vài phần, trong mông lung tựa hồ có thể chứa nạp Sơn Hà Kiếm Thế bỗng dưng tụ quanh người Tông Thủ.
Phạm vi chung quanh trăm mét đột nhiên lõm xuống.
Bóng người khói đen cũng bộc phát tinh mang mãnh liệt, toàn thân lượn lờ sương mù sôi trào.
- Vương đạo bí võ! Sơn Hà Kiếm Ý! Rất tốt, không hổ là nhi tử của Tông Vị Nhiên, khó trách ngươi dám một mình một người ở đây. Hắc hắc, đồn đãi bên trong Càn Thiên Sơn thành quả nhiên là che dấu tai mắt người. Ta biết thế tử một lần hành động bình định toàn bộ thế lực Càn Thiên Sơn sao có thể chính thức là phế vật? Suy đoán hai vị sư đệ cùng Mễ lão của ta cũng chết ở trong tay của ngươi phải không?
- Đúng vậy!!
Khóe môi Tông Thủ lập tức nhếch lên tiếp tục suy nghĩ biện pháp kéo dài thời gian:
- Nói như vậy, ngươi là người của Ma Sơn tông? Ta nghe nói ước chừng hai mươi năm trước, quý tông từng bị bảy đại tông môn trung ương Vân Giới liên thủ tiêu diệt. Đến nay Thái Linh Tông vẫn còn tìm kiếm tung tích của quý tông và truy nã bốn phía. Nói tới to gan phải là các ngươi mới đúng, tro tàn mới cháy không lâu lại dám chạy tới đây.
Hung mang trong con ngươi của hắc vụ nhân ảnh lóe lên, cố tình xuất thủ rồi lại có chút do dự.