Nhưng bản thân tuy nhiên cũng nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn
cùng Càn Thiên Sơn cũng không quá để ở trong lòng, ngược lại cao hứng
chiếm đa số.
Mà Huyễn Long cùng Thiên Phương, Tây Bình ba tỉnh thì ai nấy sắc mặt có chút trắng bệch ở chung một cỗ.
Một vị trung niên khuôn mặt thon gầy cũng đặt mình vào trong đó. Hắn
thân cao ước chừng bảy xích, hông đeo trường kiếm, người mặc nho phục.
Chung quanh cũng vây quanh không ít người quen, biết được hắn là Tử
Đông Lai Thiên Phương tỉnh Đại Thành nguyên Long Thành thành chủ lập tức chắp tay với hắn.
Nhưng Tử Đông Lai chưa từng để ý tới, chỉ nhìn chằm chằm phương hướng Tông Thủ rời đi.
- Quả nhiên là không thể tin được, giống như thành chủ bất ngờ chết đi, vương vị nắm trong tay của một đứa con nít.
- Con nít? Đúa con nít trong miệng ngươi đã làm cho bốn ngàn vân hạm
chìm xuống đáy biển, trong vòng hai mươi ngày khiến mấy tỉnh không ai
dám không phục.
- Hừ! Cũng chỉ có thể đắc ý nhất thời mà
thôi, đã có chút ít thành tựu thì ầm ĩ như thế. Cha hắn thì như thế nào, lúc thế lực mạnh nhất cũng vô cùng cần kiệm, ngồi trên một cỗ Phiên Vân Xa không thể bình thường hơn. Ngươi nhìn lại xem diễn xuất phô trương
kia mà xem, không biết dùng bao nhiêu mồ hôi nước mắt của bình dân.
- Ta chỉ biết tên họ Tạ này chết thảm, Đào Vân Thành năm chiến năm bại
bị chính diện kích phá trên chiến trường, nếu như không thành thật hàng
phục một chút thì chỉ sợ hơn phân nửa sẽ theo gót tên họ Tạ kia. Ta và
ngươi ở cùng Huyễn Long Tỉnh những người kia hàng phục mà phản bội, phản bội mà phục hàng, không bị Tông Thủ chào đón, lẽ ra ta và ngươi phải
tham khảo.
- Bất quá cái xe đó không tệ lắm, bất luận Linh Sư hay võ tu tu hành trong đó đều rất có ích. Đáng tiếc, đoán chừng mấy
năm này cũng chỉ có hạt hạ Càn Thiên chư thành chi chủ có thể mua nổi.
Lần này đám người kiếm được rất lớn.
- Lời nói không phải như vậy, làm người phải giảng trung nghĩa. Hơn nữa Tông Thủ này tuổi còn
trẻ, làm việc bá đạo như thế chỉ sợ không thể lâu dài!
-
Trung nghĩa? Ngươi giảng trung nghĩa, vì sao bất chiến mà hàng. Tuổi
còn trẻ, bá đạo thì sao? Chỉ cần có thể khiến cho cảnh nội bình an, có
thể khiến cho chúng ta hàng năm có chút tiền lời là tốt. Về phần phải
chăng lâu dài thì phải xem Đông Lâm Vân Giới này còn có bao nhiêu thế
lực địch nổi ?
Tử Đông Lai nghe vậy thì cười cười, từ trong
trầm tư lấy lại tinh thần. Hắn mặc dù là có chút thất thần nhưng lời nói của bọn họ cũng nghe thấy.
Biết được những người này xem ra
hơn phân nửa cũng đã từng người ly tâm, ý kiến không đồng nhất, cũng
không biết Tông Thủ sử cái thủ đoạn gì.
Lại nghĩ tới trước đó cùng Tông Thủ ký cái hiệp nghị kia. Từ trong tay Yêu Vương Càn Thiên
Sơn mượn hơn năm vạn tứ giai thú tinh.
Lần này Nguyên Long
Thành tổn thất rất nhiều, suốt hai mươi lăm chiếc vân hạm bị hủy, chẳng
những chẳng được gì, trái lại mấy vạn tinh nhuệ chết trận. Chỉ là trợ
cấp đã là một con số thiên văn.
Có được số thú tinh này, cuối cùng sẽ đỡ được phần nào.
Cho dù tiền lãi cao đến dọa người nhưng có thể khiến cho Nguyên Long
Thành nhanh chóng khôi phục nguyên khí, hơn là ngày sau sẽ dần dần suy
bại. Tự nhiên có thể vay được cũng không phải là không có một cái giá
lớn.
- Các ngươi ăn nói cho cẩn thận. Vô luận như thế nào, vị kia trong miệng
các ngươi là quân thượng của chúng ta, sao có thể bất kính? Tây Giới
Thành gieo gió gặt cối xay gió, cũng không cần chúng ta đi bầu bí thương nhau. Vô luận Càn Thiên Sơn thành ngày sau có suy tàn hay không, ít
nhất trước mắt, ta và ngươi cần cẩn thủ thần đạo.
Lời vừa
nói ra, người chung quanh đều yên tĩnh. Hơn mười người đều ở chung quanh Nguyên Long Thành, coi hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Tử Đông Lai nếu là quyết đoán như thế, người này cho dù trong lòng có bất mãn không phục cũng cưỡng chế trong lòng.
Lúc này Tử Đông Lai cũng đã mặc kệ, chỉ là trong lòng trầm tư, Tông Thủ đến cùng là hạng người gì?
Nếu như lúc trước, còn có người dám coi thường hắn không tu vũ đạo,
không tập linh pháp. Như vậy lúc này không người nào dám lên tiếng.
Có thể chém đầu Việt Quan Vân, bức Đào Vân Thành diệt vong khiến cho
Càn Thiên thành lần nữa quật khởi Vân Lục Tây Vực thành bá chủ một
phương.
Người như vậy, dù là thật sự là phế vật tay trói gà không chặt cũng đủ làm cho người ta rung động.
Lần này gặp mặt xác thực làm hắn khắc sâu ấn tượng, phong cách thay đổi.
Trong băng tuyết, gần hai vạn người kỵ quân đang di chuyển, ấy vạn móng ngựa rơi xuống nâng lên giống như bôn lôi đá bay tuyết trắng lên.
Tông Thủ giục ngựa đi, được đại quân hộ ở chính giữa, trên mặt hắn lộ vẻ mệt mỏi.
Liên tục hơn hai mươi ngày ngựa không dừng vó, cưỡi chiến mã cơ hồ không có ngừng, nói không mệt mỏi đó là giả dối.
Chỉ một mình hắn cũng đã mệt mỏi lắm rồi, ở Tây Giới Thành nghỉ tạm hai ngày, về sau lại ngày đêm chạy như bay, đúng là số khổ.
Nhưng lại không thể không làm, chuyện phía đông đã giải quyết. Liệt Diễm cùng Vân Hà hai thành đã xong, chỉ còn một trận đại chiến, cần hắn tự
mình đi xem.
Yêu Vương vị quả nhiên không dễ làm, trong lòng
hắn ẩn ẩn có chút hối hận, nếu không phải bị đám người Long Nhược kích
thích, hắn cũng sẽ không nổi giận. Trong hai mươi ngày vây hãm Huyễn
Long, Thiên Phương, Tây Bình ba tỉnh.
Kỳ thật ở trong vài
năm, theo thời gian ngầm xơi tái mới là phương pháp xử lý tốt nhất.
Giống như hắn nuốt trôi tất cả sẽ chút ít tiêu hóa không được, đúng lúc
này trên bầu trời một đạo hồng ảnh đánh xuống. Hổ Trung Nguyên lập tức
đưa tay nhiếp lấy nắm Hồng Tấn Điểu vào trong tay.
Tông Thủ biết nhất định là Hổ Thiên Thu hoặc là Khâu Vi bên kia đưa tin, cũng lười nhìn, trực tiếp hỏi:
- Là Hổ thúc hay là Khâu thúc, bên kia tình hình như thế nào?
Hổ Trung Nguyên lấy tờ giấy ra rồi nhìn thoáng qua mày nhăn lại:
- Là của phụ thân ta. Nói Vân Hà thành thế công rất thịnh, tụ tập chín
mươi vạn bộ kỵ, tăng thêm quân mã chư thành phụ thuộc, hoả lực tập trung phụ cận Cổ Hạc Thành đã công liên tiếp ba ngày ba đêm. Bất quá buổi
trưa ngày hôm nay đã lui bước, có xu thế hợp lưu cùng Liệt Diễm Sơn
giống như đã biết được tình hình bên này.
Khóe môi Tông Thủ nhếch lên, Phong Nộ và Hùng Bá không hổ là kinh nghiệm chiến trận, một phương chi hùng, am hiểu thời thế.
Tổn thất thảm trọng ở Vân Hải tay không mà phản, biết rõ đối phương
nguyên khí đã tổn thương, cực kỳ suy yếu ngược lại dốc sức công tới, dĩ
cầu phá cục.
Sau khi biết được Thiên Phương ba tỉnh đã bị hắn dẹp yên, , Đào Vân Thành không tiếp tục phản kích kiềm chế lực lượng,
sau đó lập tức quyết đoán co rút lại. Dụng binh dùng thế không làm cho
người ta thừa cơ hội chút nào.
Tiếp theo lại chỉ nghe Hổ Trung Nguyên nói:
- Cha ta nói Vân Hà thành thế công mặc dù thịnh, kỳ thật bên ngoài mạnh bên trong yếu, nhân tâm bất ổn. Hắn có bảy thành nắm chắc một kích mà
bại. Oán trách quân thượng làm khốn tay chân hắn, chỉ có thể khô trông
coi Cổ Hạc Thành, vuột cơ hội tốt.