Công tử trẻ tuổi nhìn qua Hùng Ngọc, rồi sau đó cười nhẹ một cái:
- Ta biết ngươi muốn giết hắn, cũng phải! Lần này cơ hội khó được. Nếu
như có khả năng thì ta sẽ giúp ngươi một tay. Lúc này ta cảm thấy hứng
thú với kiến chúa của Nghĩ chân nhân đấy. Linh thú đỉnh cấp bực này rơi
trong tay hắn đúng là phung phí của trời.
Nói đến chỗ này thì ánh mắt Lệ Hàm sáng lên, nói:
- Giá trị con người của Tông Thủ cũng rất không tệ nha. Cái Thất Tinh
Pháp Đàn này ta muốn đã lâu. Còn túi càn khôn ba người Long Nhược nhất
định cũng rơi vào trong tay của hắn. Càng có chút tò mò mà Nghĩ chân
nhân muốn cái gì, rốt cuộc là cái gì đáng giá cho hắn liều mạng như vậy. Không tiếc đắc tội Long Ảnh.
Nói tới đây thì nhìn qua Nghĩ chân nhân cùng Tông Thủ giống như lấy vật trong tay.
Hùng Ngọc lơ đễnh, trên mặt càng hiện ra nét sáng bóng. Nàng biết rõ năng
lực của Lệ Hàm này so ra thì kém Long Nhược nhưng tuyệt đối cao hơn Hàn
Nghịch Thủy một bậc. Đang muốn nói lời cảm tạ thì ánh mắt nhìn qua Lệ
Hàm lại biến thành lạnh như băng..
- Nhưng mà người này lại cần
chính ngươi động thủ, tốt nhất không nên để ai biết liên quan tới Lệ
gia,. Nếu như có sơ hở nào thì Lệ Hàm ta sẽ lấy mạng của ngươi trước
tiên!
Mừng rỡ trong lòng Hùng Ngọc lập tức giảm đi mấy phần. Biết được ý của Lệ Hàm, thân phận Tông Thủ đặc thù, hắn là quốc quân của một quốc gia, Lệ gia phần lớn là người tu hành, nhất định không thể tự tay
nhiễm máu của hắn được. Cũng không muốn vì chính mình mà đắc tội Long
Ảnh lão nhân.
Nhưng mà chuyện này nằm trong dự liệu của nàng, bản thân nàng muốn báo thù, muốn bảo trụ cơ nghiệp Liệt Diễm Sơn thì phải
trả cái giá lớn một chút.
Trên đời này có rất nhiều chuyện khiến
người Lệ gia bó tay trói chân, có nhiều bất tiện. Bọn họ xử lý những
người thế tục thì không sao. Đây cũng nguyên nhân Lệ gia liên thủ với
Liệt Diễm Sơn.
Trong nội tâm lặng giá, sát cơ hiện ra. Hùng Ngọc
chợt cảm thấy trong mũi của mình có một tia hương khí đánh úp lại, còn
chưa kịp phản ứng đã chui vào đáy lòng.
Vốn là vô ý thức muốn bài xuất ra ngoài. Nhưng mà ngay sau đó lại cảm thấy tinh thần thanh minh
vài phần, liền cảm thấy thương thế tốt hơn một chút.
Chân mày
lá liễu nhăn nhăn, Hùng Ngọc nhìn qua nơi phát ra hương khí, chỉ thấy
hơn mười dặm bên ngoài, trên pháp đàn của Tông Thủ có mấy dây hương đang cháy.
Mà sau một khắc cũng chỉ nghe Lệ Hàm bên cạnh nói:
- Có ý tứ! Hương khí này có tác dụng tăng cường hồn lực, khiến cho thần
thanh trí minh, ngược lại đúng là không tệ. Dùng để đấu pháp có thể làm
cho thần trí tỉnh táo. Cũng không biết Tông Thủ này rốt cuộc tìm ở nơi
nào. Là đồ tốt, chẳng lẽ là đồ của Lật Nguyên Đan luyện ra?
Vào
lúc nói chuyện thì Lệ Hàm hít sâu vài hơi giống như cực kỳ hưởng thụ,
một tia phòng bị trong lòng cũng biến mất vô tâm, cũng không để ý tới
nữa. Lần nữa đem lực chú ý nhìn qua ngoài mười dặm.
Nhưng mà sau
một lát cảm thấy kỳ quái. Hương khí vừa rồi thời điểm mới hít vào thì
khá tốt, hít thật lâu thì trong nội tâm có cảm giác ác liệt chán ghét,
cũng không biết là nguyên nhân gì.
- Ta đúng là xem thường ngươi rồi.
Cơ hồ cùng một lời nói lại phát ra từ miệng của Nghĩ chân nhân. Thời điểm
nhìn qua Thất Tinh Pháp Đàn lại bay ra mười dặm nữa thì thân ảnh Nghĩ
chân nhân cũng xuất hiện trước pháp đàn.
Mấy con kiến cánh vẫn
quấn quanh người như trước. Nhưng mà không có trực tiếp ra tay ngăn cản, trong miệng bỗng nhiên mở ra phát ra tiếng thét quái dị, không bàn mà
hợp ý với vận luật của lũ kiến.
Sau đó ở dưới tầng đất bỗng nhiên quay cuồn, vô số con Ma Hỏa Tinh Nghĩ cứ như vậy mà ẩn dưới đất trồi lên.
Số lượng bầy kiến đã giảm đi bốn vạn, chỉ trong chốc lát lại tăng thêm mười hai vạn!
Trong đó có một bộ phận trực tiếp bắt đầu thôn phệ lẫn nhau, ăn huyết nhục
của nhau. Chỉ mấy chục hô hấp thì mười đầu kiến khổng lồ bắt đầu bành
trướng, trong đó có hơn mười cái ma hỏa cuồn cuộn tiến vào biển mây và
ngăn cản toàn bộ.
Chúng từng bước ép về phía pháp đàn.
Mà
trong mắt Nghĩ chân nhân lại hiện ra thần sắc mỉa mai. Dường như đang
nói ngươi cũng chỉ giết được một con hai con nhưng có thể giết mười con
không?
Mà Ma Hỏa Tinh Nghĩ thiên thiên vạn vạn, ngươi có thể chém giết toàn bộ?
Toàn thân Tông Thủ lúc này đã nổi da gà. Ngay cả Tông Nguyên cũng phải nhíu may, ánh mắt hết sức tránh nhìn qua phía dưới.
Vô số con kiến rậm rạp như nước thủy triều lúc này khẽ động cuồn cuộn,
hình ảnh buồn nôn chúng nhai nuốt lẫn nhau, loại cảm giác này xác thực
không phải thật tốt.
Nhưng chẳng biết tại sao trên sắc mặt của hai người buông lỏng, giống như đang thở ra một hơi.
Không chút do dự Tông Thủ ngự sử pháp đàn lui ra phía sau, có kiếm gỗ đào ứng phó thì tất cả con kiến ở gần sẽ bị chém giết toàn bộ.
Nhưng mà
những con kiến khổng lồ lại nhanh hơn không ít chỉ một lát sau cũng đã
đuổi theo. Đem Thất Tinh Pháp Đàn vây trong ma hỏa của chúng, chúng khóa toàn bộ đường đi, ngay cả không gian cũng không chừa.
Cách mấy ngàn mét mà Tông Thủ cũng có thể cảm giác được hỏa lực kinh người có thể thiêu đốt thượng phẩm linh binh kia.
Kiếm gỗ đào tung hoành vô địch lúc trước cũng không thể tới gần.
Sắc mặt Nghĩ chân nhân giờ phút này hiện ra một tia ửng hổng. Cũng không
biết có phải là do hồn lực tiêu hao quá nhiều hay không. Âm thanh lạnh
lùng nói:
- Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi đem vật kia
giao ra đây. Mặc dù ta không muốn đắc tội Long Ảnh lão nhân, nhưng nếu
không được thì ta thực sự vui lòng giết ngươi đấy! Điện hạ thỉnh nên tự
định giá, trong hia mươi hô hấp phải cho ta câu trả lời thuyết phục.
Tông Thủ giống như không nghe thấy, nhìn sang bốn phía, giờ phút này đã
không thể lui. Lúc này chỉ còn cách kéo được bao nhiều thì kéo bấy
nhiêu.
Lại nhìn qua Bách Lý Thanh Tịnh Hương, giờ phút này đã thiêu đốt hơn phân nửa rồi.
Thời gian không sai biệt lắm.
Trong con ngươi hiện ra thần sắc lạnh lùng, Tông Thủ tận lực bồi tiếp cười cười. Qua năm hô hấp hắn cười nói:
- Không cần hai mươi tức, hiện giờ ta có thể trả lời thuyết phục cho ngươi đấy.
Một đạo kiếm quang thình lình từ trong mi tâm lao ra ngoài, mà Hỏa Âm Kiếm ở bên hông cũng bay vút ra ngoài, bay thẳng đến chân trời. Mà khác với
lúc trước, giờ phút này lại là thần hồn xuất khiếu, trực tiếp dùng
nguyên hồn bổn nguyên khống chế bát giai linh binh này!
Trước kia cố gắng tiết kiệm hồn lực, tuy giờ phút này hắn lại như không cần tiền, điên cuồng thiêu đốt cung cấp sức lực mênh mông.
Chỉ lóe lên nhấp nháy đã tiến vào trong ma hỏa. Chỉ xoay tròn chém lên một
con kiến khổng lồ, trực tiếp chặt đứt và dùng Thôn Thiên Nguyên Hóa Đại
Pháp hấp thu, chỉ trong giây lát mà thân thể huyết nhục khổng lồ của con kiến bị hấp thu toàn bộ. Rồi sau đó một vòng xoáy lăng lệ ác liệt chém
qua chỗ Nghĩ đạo nhân. Trên thân kiếm lúc này xuất hiện tiếng long ngâm, chín đầu long ảnh bỗng nhiên xoay quanh thân thể, mà Nghĩ chân nhân lúc này không kinh sợ mà lại mừng rỡ, mặc dù nhìn thấy kiếm thế vô cùng
lăng lệ ác liệt của Tông Thủ thì âm thầm kinh hãi. Nhưng mà hắn không có quan tâm, vẫn cười lạnh nói:
- Cuối cùng cũng đi ra ngoài.