Thậm chí có một ngày sẽ siêu thanh Luyện Hồn này, tấn chức cấp bậc Thần binh cũng không phải là chuyện không có khả năng. Cho nên thật sự cũng không cần phải vì thế mà uể oải.
Chỉ là trong nội tâm hơi cảm giác kỳ quái. Vừa rồi lúc hắn tiếp xúc, rõ ràng cảm giác được thanh Luyện Hồn này cùng hắn thật giống như là Nhân Kiếm hợp nhất.
Tựa hồ là lẫn nhau đã kề vai chiến đấu trong mấy chục năm tuế nguyệt.
Nhưng đến cuối cùng, lại cứ hết lần này đến lần khác vẫn không có cách nào ngự sử, luôn cảm giác là còn kém mấy thứ gì đó.
Hắn bên này là không thế nào quan tâm, nhưng hai người Ngụy Húc, Minh Ngọc ở bên kia lại có phần tiếc nuối thở dài một tiếng.
Xa xa cũng có hơn trăm vị đệ tử của Thương Sinh Đạo phát giác ra dị trạng mà nhìn lại, đã hơi lắc đầu, nghị luận ầm ĩ.
- Lại thêm một người! Như vậy thanh Luyện Hồn kiếm này, nhất định là vô chủ rồi.
- Người kia là ai? Cần đến tọa tôn tự mình ra nghênh đón?
- Là Đàm Thu, nghe nói là hậu bối đệ tử kiệt xuất nhất mấy chục năm qua của Thương Sinh Đạo ta. Thậm chí đã vượt qua Thái Nguyên tiên tử Thủy Lăng Ba.
- Tu vi của người này hẳn là Tiên cảnh? Tiến cảnh tu hành của người này tăng lên quá nhanh, cảnh giới bất ổn, khí cơ vẫn không thể che lại toàn bộ. Người này nhập môn, thực chỉ mới vài thập niên thôi sao ?
- Mười năm mới xuất hiện ! Năm đó Lục Tuyệt kiếm ở vg, chỉ có vị này là ở ngoại vực, vẫn là không có tiếng tăm gì, không có nửa điểm tin tức truyền vê. Cư nhiên vô thanh vô tức đã đến Tiên cảnh !
- Đúng thật là bất phàm, trách không được tọa tôn muốn đích thân ra nghênh đón!
- Nhân vật như vậy, rõ ràng cũng không được Luyện Hồn kiếm này tán thành? Nó muốn như thế nào mới được đây?
- Cũng không biết là Hi Tử tổ sư ở năm đó rốt cuộc là đã định ra điều kiện gì cho kiếm linh này? Đây không khỏi cũng quá hà khắc một chút rồi.
- Kiếm mà vô chủ thì có ích lợi gì? Lại vừa lúc Thương Sinh Đạo ta gặp đại kiếp!
Tiếng nghị luận rối rít, càng nói càng là quá mức rõ ràng. Thần sắc của Ngụy Húc hơi trầm xuống, ánh mắt sắc bén quét qua mọi nơi.
Khiến cho thanh âm ở chung quan đều im lặng lại. Đệ tử Thương Sinh Đạo ở phụ cận đều liên tục không dám lên tiếng.
Mặc dù là như thế, nhưng cũng có không ít người lộ vẻ bất mãn. Lại không phải là nhằm vào Luyện Hồn kiếm mà là nhằm vào Ngụy Húc.
- Nói đến đại kiếp nạn, nhưng lại cần phải trách tọa tôn liều lĩnh, mới khiến cho Thương Sinh Đạo ta rước lấy đại họa.
- Là kiếp số của một người, lại khiến cho toàn bộ Thương Sinh Đạo bị liên lụy.
Lúc này Minh Ngọc cũng đồng dạng là hừ lạnh một tiếng, ẩn hàm chân lực, nhiếp tâm thần của người khác.
Lúc này mới khiến cho tất cả mọi người cũng không dám lên tiếng.
Vô Danh kiếm vẫn đang còn ông minh, tựa hộ đang bất bình ủy khuất.
Tông Thủ lại không muốn để ý tới, mà lại nhìn về phía Ngụy Húc:
- Chỉ thấy sắc mặt người này tuy là bình tĩnh, nhưng thân hình to lớn cao ngạo kia trong lúc này lại gù thêm vài phần, tràn đầy cảm giác thê lương tiêu điều.
Tự giễu mỉm cười một cái, Ngụy Húc không hề có ý so đo, tiếp tục cất bước hướng về trong điện bước đi.
Minh Ngọc cũng thở dài nhẹ nhàng, theo người mà đi.
Hắn có thể dùng uy tín để cường áp, khiến cho những người này im miệng, nhưng lại không thể khiến cho mọi người bên ngoài thì không nói, sau lưng lại nghị luận. Chỉ sợ ngôn ngữ lúc đó, còn càng là không chịu nổi.
Hai tay của Tông Thủ cũng nắm chặt lại, không nghĩ rằng nhân tâm của Thương Sinh khung cảnh đã ly tán đến mức độ này rồi.
Đạo môn lấy thế cường áp, cuối cùng cũng làm ra hiệu quả.
Thế nhân liền là như vậy, chỉ nhìn thấy Ngụy Húc sai lầm, mang tới tai họa diệt môn cho Thương Sinh Đạo.
Những người này lại hoàn toàn chưa từng nghĩ tới bao nhiêu công sức mà Ngụy Húc đã bỏ ra trước kia. Mấy ngàn năm tận lực lo nghĩ, giãy dụa cầu sinh, mới khiến cho thực lực của Thương Sinh Đạo từng bước khôi phục được cường thịnh.
Nếu không có lần này, vì muốn nhanh chóng cầu thành, thậm chí có thể đến tình trạng cơ hồ toàn thịnh.
Mà nếu không có Ngụy Húc, chỉ sợ là mấy ngàn năm trước, Thương Sinh Đạo đã không còn.
Chỉ là…
Tông Thủ cũng đồng dạng là âm thầm thở dài, sau đó đi tới.
Việc này cuối cùng vẫn là Ngụy Húc sai lầm, cần hắn thừa nhận trách nhiệm.
Nhân tâm như thế, không phải chỉ là một phen ngôn ngữ của bọn hắn là có thể khiến cho những người này đơn giản cải biến quan điểm.
Lại nói lấy tính tình của Ngụy Húc, sợ cũng khinh thường làm như thế.
Muốn trọng lập uy tín, chỉ có thể chờ hắn bình yên vượt qua kiếp nạn Chí cảnh.
Đi vào chánh điện Học Cung, Tông Thủ liền bị một người ở giữa trung ương hấp dẫn.
Bạch mi bạch phát, hết lần này tới lần khác dung mạo lại cực kỳ trẻ tuổi, khí chất đặc dị, khiến cho người nhìn qua là khó thể quên.
Cũng không có uy thế của Chí cảnh thánh tôn tầm thường, ngược lại là giống như người bình thương, thần thái tường hòa.
Đây là Tú Quan!
Không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lần trước chỉ là hình chiếu của Tú Quan vượt qua mấy ngàn cái thế giới, cực kỳ ngắn ngủi.
Lúc này đây, vẫn là lần đầu tiên thấy được chân nhân.
Ở trong tất cả Chí cảnh của Vân Giới, đứng ở vị trí thứ nhất!
Giờ phút này mục quang ấm áp nhìn lại, mang theo ý vui mừng tán thưởng.
Tông Thủ cung kính hướng mấy vị trưởng bối thi lễ một cái, tìm một chỗ ngồi xuống.
Lập tức chợt nghe Tú Quan nói ra:
- Ngươi rất không tồi, thiên tư tuy là thượng giai, nhưng tâm tính lại rất tốt. Ngụy Húc có thể thế sư thu đồ đệ, đem ngươi thu nhập dưới trướng của Huyền Sương sư muội, ta thật cao hứng.
Giờ phút này bên trong tòa cung điện đều là nhân vật trọng yếu của Thương Sinh Đạo.
Tông Thủ tự nhiên không cần giấu diếm thân phận, dựa theo bài tự của Huyền Mệnh Kim Sách, ngồi ở đệ thập vị.
Vốn là gây chú ý ánh mắt của người ngoài, lúc này từ ngôn ngữ của Tú Quan nhìn lại, cơ hồ tất cả ánh mắt của mọi người đều lien tục hướng về phía hắn.
Tông Thủ không hề có chút bất an nào, thân nhiên tiếp thụ, trực tiếp không khách khí hỏi lại:
- Tông môn trong lúc sinh tử tồn vong, đang lúc đập nồi dìm thuyền, liều mạng một lần? Vì sao Tú Quan sư bá, Ngụy Húc sư huynh còn muốn phân lực chú ý đến hắn? Lưu lại cái gì đường lui? Làm như thế lại có thể nào khiến cho trên dưới tông môn hợp lực kháng địch? Chẳng lẽ nói Tú Quan tổ sư cũng không tin tưởng?
Con người đều có tâm cầu sinh, toàn tông cao thấp đều phải đối mặt với tử chiến, lại cứ có một chút người có thể không cần chịu chết. Chuyện này như thế nào có thể khiến nhân tâm phục được?
Tất cả mọi người trong điện đều tức cười, mà Tú Quan kia, cũng là ngơ ngẩn.
Cuối cùng cũng là cười khẽ một tiếng, đối với việc Tông Thủ chỉ trích đúng là không hề có chút buồn bực nào, thản nhiên nhận sai.
- Là ta nghĩ sai lệch ! Thương Sinh đạo ta cùng hắn luân lạc, giống nhưu Pháp gia, Ma môn tham sống sợ chết như vậy, chẳng bằng oanh oanh liệt liệt đánh một hồi. Truyền thừa đoạn tuyệt, cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.