Phương Tuyệt kia lại cười:
- Người khác không biết, nhưng ta
lại biết ít năm trước kia, Lục gia có phái một vị đi Vân Giới xem động
tĩnh của Tông Vị Nhiên. Sớm đã ngã xuống trong tay ngươi, cho tới nay,
đều là lão hữu ngươi ở đây thay mận đổi đào có đúng không?
Lão giả giật mình, rồi sau đó là thần tình kia càng là lạnh lẽ, phảng phất muốn nhằm người mà nuốt.
Sau một khắc, chỉ thấy Phương Tuyệt kia ở trong kính lắc đầu:
- Lúc trước phó thác của tiểu thư trước khi thụ hình, người chiếu cố
cho Tông Vị Nhiên cùng thiếu chủ, Phương Tuyệt ta cũng không ngoại lệ,
tâm nghĩ về thiếu chủ đấy, nhưng cũng không phải chỉ là Phương Tuyệt một người. Mấy năm trước Phương Tuyệt gặp phải tuyệt cảnh sinh tử, là nỗ
lực cũng không được. Hôm nay may mắn, lên được vị trí Huyền Viêm điện
chủ, tự nhiên là không thể cô phụ lại sự nhờ vả của tiểu thư. Hiện nay
đối với sự tình ở Vân Giới, cũng biết không dưới lão hữu ngươi. Tự nhiên là cũng biết Phật môn tương lai chi Phật, Vô Lượng Chung Thủy, cũng
biết đến danh kiếm Huyết Kiếm yêu quân!
Lão giả kia nhíu nhíu mày, trên mặt mặc dù ẩn chứa vài phần giận dữ, cũng rõ ràng là đã bình
tĩnh không ít. Chỉ là thanh âm kia, vẫn là sát cơ lạnh thấu xương.
- Như vậy xin hỏi, hôm nay Lục gia, đã biết sự tình của thiếu chủ hay chưa?
- Không biết!
Phương Tuyệt là đáp lại dứt khoát, trong thần sắc ẩn hàm ý chê cười.
- Lúc này trong Lục gia, còn có mấy người lại có thể để ý đến con của
tiểu thư? Ở trong mắt những người kia, thiếu chủ bất quá chỉ là một cái
tạp chủng của Lục gia mà thôi. Huyết mạch đã hủy, đã chú định cả đời này chính là kẻ vô tích sự, ai sẽ chính thức đi để ý? Cũng chỉ có lão hữu
ngươi hàng năm thay mặt vị kia, từ Vân Giới phát về những bí chiết kia,
ngoại trừ gia chủ ra, cũng không có người đi xem xét!
Thần sắc lão giả, rõ ràng đã buông lỏng, tựa hồ triệt để yên lòng.
- Như vậy hôm nay ý của Phương Tuyệt ngươi, là muốn đem thiếu chủ mang về Lục gia?
Một đôi quyền, là lặng yên nắm chặt.
- Hoàn toàn ngược lại rồi, lão hữu!
Phương Tuyệt ngoài dự đoán của mọi người, khẽ lắc đầu:
- Theo ta mà nói, chỉ hy vọng là tình hình hiện nay của thiếu chủ, giấu diếm được càng lâu thì càng tốt. Tốt nhất là đợi đến thời điểm hắn
triệt để đầy đủ lông cánh. Nếu là có thể, Phương Tuyệt nhất định dốc sức che đậy.
Lão nhân nghe vậy, là một lần nữa khẽ giật mình, mắt hiện ra ý nghi hoặc:
- Lấy tính tình của ngươi, việc này cực kỳ cổ quái!
- Thật là có gì cổ quái hay sao?
Phương Tuyệt kia là nhẹ nhõm thở dài, thần sắc phức tạp:
- Lúc trước tiểu thư bị kết án, người tham dự vào, cũng không chỉ là có Lục gia thế tử, thân huynh của tiểu thư, mà mấy vị ở trong tộc kia, có
người nào lại không tham dự? Kỳ thật lúc trước gia chủ mặc dù tức giận,
nhưng vốn cũng không muốn kết án nặng như vậy. Chỉ là vì tộc nhân bức
bách, mới không thể không phán định trọng hình. Nhưng nếu là thiếu chủ
trở về, những người này lại phải tự xử như thế nào?
Lại lo lắng nói:
- Phật gia vị lai Vô Lượng Chung Thủy Phật, Huyết Kiếm yêu quân, nắm
giữ Chung Thủy. Đây là đệ nhất đại đạo từ khai thiên tích địa đến nay.
Hai mươi một tuổi sắp bước vào Tiên cảnh, thiên tư thành tựu của thiếu
chủ, Lục gia mặc dù tự hào là thần tộc, không chế 800 thế giới, lại có
người phương nào có thể sánh bằng? Đích mạch Phần Không chi huyết cùng
Thất Vĩ tương dung, tự nhiên là sai, tiểu thư nàng xác thực phải thụ
hình. Nhưng nếu đổi thành là Cửu Vĩ thiên hồ, đối với Lục gia ta mà nói, lại là việc vui. Cái này chẳng lẽ không phải là đã chỉ rõ những tộc
nhân kia là bọn hắn đã sai rồi. Chẳng những là mười phần sai, hơn nữa là mắt bị mù?
Lão giả ở trước thủy kính, là cười lạnh một tiếng.
Những người kia muốn bỏ đá xuống giếng, muốn đẩy tiểu thư vào chỗ chết, hắn trọn này này đều là nhớ rõ!
Thanh âm của Phương Tuyệt kia lúc này cũng một lần nữa dừng lại một chút.
- Còn nữa, thiếu chủ chính là một trong 14 đích mạch huyết duệ của Lục
gia ta, là cháu ruột của tộc trưởng. Độ cao của thiên tư, thậm chí áp
đảo phía trên thế tử.
Trong mắt lão giả, cuối cùng cũng lộ ra vẻ chợt hiểu. Nếu là đến lúc này hắn còn không biết ý định mà Phương
Tuyệt đột ngột liên hệ, vậy thực là một kẻ ngu dốt rồi.
- Tộc trưởng sau này, là Lục gia ta có người có cơ hội ké thừa nhất, cơ hội
của thiếu chủ hắn, còn ở trên thế tử! Đây là điều Phương Tuyệt ngươi
muốn nói?
Trực tiếp cắt đứt tiếng nói trong kính, lão nhân là cười lạnh không thôi:
- Phương Tuyệt ngươi đúng là tính toán khá lắm! Đều nói Phương Tuyệt
ngươi có dã tâm lớn, công lợi tâm trọng, hôm nay có thể thấy được một
chút. Chỉ là đáng tiếc, lão hủ cũng không muốn thiếu chủ, bước vào trong hang ổ kia của Lục gia!
- Cái này còn không phải là do
ngươi! Thiếu chủ lúc này giống như là minh châu trong cát, sớm muộn cũng sẽ gặp ánh mặt trời. Tương lai của hắn đến cùng là như thế nào, cũng
cần xem ý của tộc trưởng. Nếu tộc trưởng quyết ý kiên trì, Lãnh Ly ngươi còn có thể chống lại?
Thấy lông mày của lão giả đối diện là nhăn lại thật sâu, hôi phát trung niên lại khẽ lắc đầu:
- Nói dã tâm, công lao hay vân vân, Phương Tuyệt ta tuyết đối không phủ nhận. Thân là nam nhi, liền nên giác ngộ việc nắm quyền cai quản thiên
hạ, say nằm ngủ trên gối mỹ nhân. Chỉ là cái tâm báo ân này, thực sự tự
hỏi tuyệt không dưới Lãnh ly ngươi ở đây. Lấy tình hình hiện nay của
tiểu thư, nếu không phải có người ở trong tộc có địa vị cao, còn có
người nào có thể chăm sóc nàng? Phương Tuyệt nếu có thể khiến cho thiếu
chủ khống chế Lục gia, chẳng những có thể đền đáp ân bồi dưỡng của tiểu
thư. Phe ta ở trong Lục gia ngoại tộc lại càng có thể trở lại thượng
tầng, cái này thì có gì sai?
Trên mặt lão nhân, lại vẫn là ý khinh thường chiếm đa số.
- Nói ngược lại là êm tai! Bất quá là vì tư dục của bản thân, đem thiếu chủ đặt mình trong hiểm địa, Phương Tuyệt ngươi hà cớ gì lại nhẫn tâm
như vậy ?
Phương Tuyệt kia nhưng lại dở khóc dở cười, lại cũng chưa từng để ý, trực tiếp hỏi lại.
- Phương Tuyệt ta mười mấy năm qua vào sinh ra tử, mấy lần đại chiến
suýt nữa bỏ mình. Đến nay đã vì tiểu thư nàng giảm đi 20 năm khổ hình.
Như vậy thử hỏi Lãnh Ly ngươi, xưa nay trung thành và tận tâm, lại vì
tiểu thư nàng làm cái gì? Mấy năm nay cứ như vậy đứng ở Vân Giới trông
coi?
Khí tức Lãnh Ly lập tức cứng lại. Sắc mặt là hết xanh rồi trắng, hết trắng lại xanh.
Sau nửa khắc đồng hồ, khí tức của hắn mới rốt cuộc bình tĩnh trở lại. Trong mắt kia, cũng đã hiện lên vài phần kính ý.
- Muốn giải thoát cho tiểu thư khỏi khổ hình, nhiều hơn nữa là Phương
Tuyệt ta đã làm không được. Biện pháp duy nhất, chính là thiếu chủ trở
về. Thậm chí không cần trở về, có thể chứng thành Vô Lượng Chung Thủy
Phật Phật vị, tiểu thư nàng liền có thể thoát tội! Tuy nhiên, thời gian
này tuyệt không có khả năng là hiện tại.