Kết quả sau một hồi đại chiến thì phó mộ của Thủy Hoàng bị phá hư
không còn bộ dáng, mà nguyên châu ấm lạnh này cũng không thấy bóng dáng, không biết bị người nào đoạt đi.
Loại linh châu này trong tưởng tượng của hắn thích hợp nhất làm linh vật tái sinh ra Âm Dương pháp tướng.
Ám lạnh nguyên châu có thể thu nạp linh năng trong phạm vi trăm trượng, thậm chí nhiệt độ của ánh sáng cũng bị hấp thu. Mà Lưu Ly Hỏa Liệt Châu thường thường sinh ra linh mạch hỏa hệ chứa hỏa lực kinh ngươi, cơ hồ
thời thời khắc khắc tỏa ra nhiệt lượng như mặt trời.
Mà hôm nay Âm Dương pháp tướng đúng lúc tương hợp. Ngày sau có thể tiến thêm một bước diễn biến ra lỗ đen.
Nếu như hắn không tìm được ở nơi này thì hắn cũng chỉ có thể tìm kiếm
vật thay thế, hoặc ngày sau cầu mua từ thế giới khác, nhất định là tốn
nhiều thời gian mới thu hoạch được.
Mà linh vật có thể hấp
thu thiên địa linh năng thì Tông Thủ không dám dùng tay đi cầm. Hắn lấy
một bình ngọc đặt ở trước người, sau đó tay kết ấn quyết dẫn đường.
Đây chính là linh vật vô chủ, nó lập tức bay đi rớt vào trong bình.
Mà ám lạnh nguyên châu này là linh vật tự thành trong mộ địa. Không có
tượng binh mã trông coi, càng không có cấm chế gia trì. Quá trình dễ
dàng nên không có gì ngoài ý muốn.
Vật này đã tới tay, như
vậy một chuyến đi vào phó mộ của Thủy Hoàng cũng xem như công đức viên
mãn. Thần sắc Tông Thủ cũng khẽ buông lỏng, thời điểm quay về thì đánh
giá chung quanh.
Nhưng mà kết quả phát hiện chung quanh có
quá nhiều đồ vật khiến hắn thèm thuồng chảy nước miếng, nhưng lại không
thể làm cái gì được.
Nơi này trân tàng di trân của Thủy Hoàng, đều là những thứ quý giá trong Vân Lục tụ tập lại, đúng là trông mà thèm.
Đoạn đường này Tông Thủ tận mắt bốn tòa núi đá dùng linh thạch cửu giai chồng chất xây thành. Còn có bốn tòa núi là thú tinh cửu giai. Số lượng cũng không kém hàng tỉ.
Mà rất nhiều trong những trân tàng
này giá trị thấp nhất thì mỗi thứ cũng có thể khiến Tiên Đạo động tâm,
cầu còn không được.
Những di trân này đặt nơi đây Tông Thủ tự đắc có thân gia phong phú, nhưng mà quả thật không khác gì cặn bã cả.
Chỉ nói bốn tòa núi linh thạch, nếu như có thể lấy tới tay thì Càn Thiên Sơn dùng trong mấy trăm năm không cần thu nhập nào khác.
Trách không được mười bảy năm sau trong mộ địa này vẫn lạc hơn ba mươi cường giả tiên đạo.
Đang thời điểm nhìn thấy mà hoa mắt, Tông Thủ lại nghe Sơ Tuyết kinh dị kêu lên.
- Thiếu chủ, đó là cái gì?
Ánh mắt mọi người nhìn qua chỗ Sơ Tuyết đang chỉ. Rồi sau đó thần sắc biến thành đặc sắc.
Chỉ thấy ở giữa hồ bạc có một đóa kim liên, thình lình phiêu phù trên
mặt hồ. Mà trong hồ nước kỳ thật cũng không phải nước, tất cả đều là
thủy ngân cả thôi. Cũng không biết lúc nào sinh ra một đóa hoa sen.
Sắc mặt của Tông Thủ lúc này biên hoa, cuối cùng vẫn thở dài một hơi.
- Đây là Càn Ly Tử Kim Liên!
Ý niệm đầu tiên trong đầu chính là là vật này tại sao ở trong phó mộ của Thủy Hoàng cơ chứ?
Truyền thuyết vật này cần nơi tụ tập canh kim chi khí mà sinh trưởng,
lại càng phải ẩn hàm sát khí đậm đặc mới có thể thai nghén ra, mà trong
Thủy Hoàng điều kiện sau không nói làm gì. Nhưng mà nơi này tụ tập canh
kim chi khí không coi là nhiều, vật ấy trong rất nhiều linh vật của Thủy Hoàng kỳ thật không tính là quá trân quý gì đó. Nhưng mà có một ít
người có thể dùng lá sen Kiền Ly Tử Kim Liên luyện chế linh binh pháp
binh. Trọng yếu nhất chính là hạt sen của nó. Đây chính là vật tu giới
công nhận trở thành vật phẩm rèn luyện thân thể tốt nhất. Càng có công
năng cải tạo thân thể. Nếu bàn về hiệu quả thì Sinh Cơ Ngọc Lộ của Hàn
Phương cũng còn thua xa.
Bởi vì trong cấm chế linh trận là biến ảo bất định. Tông Thủ lựa chọn quay về, lúc này đi qua đường nhỏ thì nhìn quanh.
Ánh mắt nhìn qua chung quanh, Tông Thủ biết được vật này giống như
nguyên châu kia, cũng là vật tạo ra tự nhiên trong mộ địa, nhưng mà khác với hạt châu kia, Càn Ly Tử Kim Liên lại nằm trên đầu mối then chốt của linh trận.
Sau khi cẩn thận quan sát thì Tông Thủ cũng chỉ có thể cười khổ. Cơ bản đã bỏ đi hy vọng thu lấy vật này.
Mặc dù nơi này không có tượng binh mã thủ hộ, nếu dưới tình huống không xúc động linh trận mà thu Kiền Ly Tử Kim Liên này là chuyện cơ bản
không có khả năng.
Lắc đầu, Tông Thủ dịnh rời đi. Nhưng mà trong giây lát đã nhìn thấy bóng đen bỗng dưng từ xa chạy tới.
Chạy vội cực nhanh, chỉ qua giây lát đã tới gần rồi. Cũng không dám tới gần bọn người Tông Thủ, chỉ canh giữ ở gần Kiền Ly Tử Kim Liên. Vô cùng cảnh giác nhìn qua hướng này. Miệng lớn dính máu khẻ nhếch phát ra âm
thanh gào rú. Không có hình thể, thân ảnh hư ảo phiêu phù trên thủy
ngân.
- Đây là Hắc Lân Thú?
Tông Thủ dừng bước
kinh ngạc nhìn sang. Chỉ thấy bóng đen kia giống báo mà không phải báo,
giống như hổ không phải hổ, toàn thân có sương mù màu đen bao phủ. Cơ hồ tất cả bùn đất tiếp xúc đều có dấu hiệu hòa tan.
Tông Thủ dò xét kỹ, ‘hồ nước’ chung quanh đúng là hóa thành cát bụi.
Trong truyền thuyết Kỳ Lân cũng chia ra vài loại, phần lớn đều đại biểu cho điềm lành. Thời điểm xuất hiện thường xuyên thì được mùa thu hoạch. Bởi vì Kỳ Lân trời sinh có thể khiến đất đai phì nhiêu, ân cần săn sóc
độ phì của đất.
Nhưng mà chỉ có Hắc Kỳ Lân là khác, những nơi đi qua thường thường độ phì trong đất mất hết, hóa thành cát đá. Đối
với linh năng thổ hệ chính là cướp đoạt. Vì vậy nhân tộc thời kỳ hoang
dại coi là hung thú, không hiện thế thì thôi, mỗi lần xuất hiện là mang
lại tai họa.
Mà đầu Hắc Lân Thú này chính là kế thừa huyết mạch của Hắc Kỳ Lân.
Cũng không biết vì nguyên nhân gì mất đi thân thể hóa thành hồn thú
thất giai. Không nghĩ tới hôm nay lại ở chỗ này muốn nhờ Kiền Ly Tử Kim
Liên tái tạo thân hình.
Đáng tiếc mặc dù Kim Liên đã thành
thục và kết ra không ít hạt sen. Nhưng mà đầu Hắc Kỳ Lân cũng có vài
phần linh tiết. Biết được lợi hại, không dám dễ dàng chạm vào linh trận.
Ánh mắt Tông Thủ lúc này cũng bất định, nếu chỉ là một đóa Kiền Ly Tử
Kim Liên thì hạt sen tuy trân quý đấy, nhưng mà hắn càng tiếc tính mạng
của mình hơn.
Nhưng mà đầu Hắc Lân Thú này không thể không
làm hắn lưu ý. Bỏ qua cái khác không nói, chỉ cần nó có huyết mạch Kỳ
Lân thần thú là đủ rồi.
Đáng tiếc Tông Thủ dù có nắm chắc
chiên thắng và con thú này cũng không có liên quan tới Thủy Hoàng phó
mộ, nhưng mà hắn không dám động thủ ở nơi này.
Thủy Hoàng phó mộ hung hiểm đời sau của hắn quá rõ ràng. Hơi có động tĩnh là kích phát cấm chế, bốn người bọn họ phải chết không thể nghi ngờ.
Ánh mắt biến ảo một lát. Tông Thủ không chút do dự quay đầu rời đi, chỉ qua nửa khắc là đi tới cửa động.
Mà khi bốn người ngự không bay lên cao, lúc định rời đi từ mái vòm thì
Tông Nguyên Nhược Thủy lại giật mình nhìn qua cái hố bọn họ đào móc
không ngờ thu nhỏ lại. Ngay cả linh trận bị phá cũng đang chữa trị lại.