Giống như một kiếm này chính là bảo khố vô tận của hắn vậy!
Cũng trong lúc nhất thời còn cách cổ họng của Nguyên Vô Thương, thời điểm
kiếm sắp xuyên thủng cổ họng thì chủ nhân kiếm quang màu xanh này cảm
giác không đúng.
Bỗng dưng kiếm này nghiêng qua, đâm vào vách đá
bên cạnh Nguyên Vô Thương. Kiếm khí trùng kích làm đất đá rơi xuống
nhiều hơn, cũng biến thành bột mịn.
Lúc này Nguyên Vô Thương lại ‘ hắc ’ một tiếng, trong đôi mắt hiện ra tinh quang đắc ý.
Dường như có thể ngộ gì đó, cũng giống như đang chê cười Tông Thủ.
Tông Thủ mặc kệ hắn, trực tiếp nhìn về phía Nhược Thủy. Lập tức thở ra một
hơi. Người còn sống, còn có khí tức không gì tốt hơn, xem ra đã tới kịp
thời.
Lại đi tới ôm nàng vào trong ngực. Rồi sau đó trong mắt Tông Thủ hiện ra tức giận ngập trời!
Tốt! Thật tốt! Kinh mạch đều đoạn, ngũ tạng nát bấy. Lúc này cho dù hắn đem
toàn bộ Âm Dương chân lực đưa vào cũng không cách nào triệt để khống chế thương thế!
Chỉ có thể đưa mắt nhìn si9nh cơ của Nhược Thủy mất đi từng chút một.
Cắn chặt hàm răng, cơ hồ răng của hắn mài nhỏ đi. Cho dù là toàn bộ cấm chế linh tâận lúc này làm thân thể hắn bị thương cũng không đau như thế
này.
Giờ phút này tâm của hắn đau như cắt, hắn giờ phút này chỉ còn lại lửa giận thiêu đốt.
- Là Tử Cực Đan!
Tiếng của Triệu Yên Nhiên bỗng nhiên vang lên. Tông Thủ không còn khống chế
được tâm thần thì hơi tỉnh táo lại, nhìn vào trong tay của Nhược Thủy có ba viên đan dược màu tím.
Thở nhẹ một hơi. Nhìn qua Tử Cực Đan trong tay của nàng!
Tuy đan dược chưa được chứng thật, nhưng mà Tử Cực Đan có thể kéo dài
duyên thọ ba mươi năm, tự nhiên cũng có thể giúp người ta khôi phục
thương thế.
Thậm chí chỉ cần kéo giãn thương thế của Nhược thì sẽ có biện pháp cứu nàng.
Tiện tay đem một viên đan dược tiện tay đánh xơ xác, hỗn hợp với nươc rót vào trong thể nội của Nhược Thủy.
Lúc này ngũ tạng lục phủ của Nhược Thủy một số gần như tại đình chỉ. Cũng
chỉ có dùng phương pháp này mới có thể tiêu hóa dược lực.
Sau đó thần sắc của hắn đạm mạc nhìn qua người chung quanh.
- Chuyện gì xảy ra? Là ai tổn thương nàng?
Trong phòng lúc này tĩnh mịch. Ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua Tiêu Tương Tử cùng cái kia Vũ Hiên hai người.
Tông Thủ hỏi câu này không ai dám nói cái gì, nghĩ tới hắn đánh ra một cái
động trăm trượng từ trên xuống đây, lại nhìn kiếm thé khủng bố kia làm
cho người ta không dám đáp lời.
Vũ Hiên lúc này cảm thấy cả Vân Giới lục tuyệt kiếm chỉ sợ không tiếp nổi một kiếm.
Ít nhất Tông Thủ này và Tuyệt Dục mỗi tên đều vô cùng đáng sợ--
Nhưng mà tay phải của Vũ Hiên có được giáp quyền. Kẻ này mạnh hơn nữa cũng không sợ.
Nơi này không phải bên ngoài Âm Long Cốc, Tông Thủ có thể tùy ý thuyên chuyển lực lượng một quốc gia.
Tất cả mọi người trầm mặc không nói lời nào, Nguyên Vô Thương lúc này lại e sợ thiên hạ bất loạn, cười nói một tiếng.
- Tổn thương thị nữ của ngươi chính là Tiêu Tương Tử. Người muốn giết nàng chính là Vũ Hiên.
Tông Thủ nghe ra được ý tứ châm ngòi trong lời này, thật sự mặc kệ nó. Ánh
mắt nhìn qua Lý Vô Hồi, ánh mắt mang theo thần sắc hỏi thăm.
So sánh với Nguyên Vô Thương thì không thể nghi ngờ vị đao quân này đáng tin cậy hơn nhiều.
Chỉ thấy hắn thu hồi đao, có chút gật gật đầu, ý bảo lời ấy không giả.
Tông Thủ lập tức cười tự giễu, cẩn thận dùng ống tay áo lau mồ hồ trên mặt Nhược Thủy.
- Thật sao? Thật sự thiếu chút nữa làm cho Tông Thủ ta hối hận cả đời! Thật sự không biết ai cho hai tên các ngươi gan chó này?
Vũ Hiên lập tức nổi giận, nắm tay phải vung lên, một đoàn ma diễm hiện ra. Nhưng hắn còn chưa có động tác thì Tông Thủ đã động.
Mặc dù không cần kiếm, kiếm ý tự sinh ra, kiếm ý phách cảnh lập tức từ bốn phương tám hướng áp lại!
Mà hơn mười tu sĩ cửu giai ở đây đều có chút cứng lại, thời điểm còn trước kịp phản ứng thì Tông Thủ đã xuất hiện trước người Tiêu Tương Tử.
Mà ánh mắt Tiêu Tương Tử cũng co rụt lại, tinh không xoay tròn. Mấy trăm điểm tinh quang nhanh chóng giáng xuống.
- Linh diễn tinh không, thần thông đạo gia này không tệ! Nhưng mà ngươi tính toán là cái gì?
Một bước đạp xuống, Nhân giới lại như hư ảo, kẽ hở không gian hiện ra,
lập tức vô số ánh sao lấp lánh không làm gì được hắn cả.
Ánh mắt
Lý Vô Hồi co rụt lại, loại pháp môn này ngày đó Tông Thủ đã thi triển
trên Thượng Tiêu Sơn, khi đó trên đỉnh núi có vạn linh tu nhưng không
cách nào đụng vào góc áo của hắn.
Nhưng mà Tông Thủ lúc này vừa thi triển lại càng huy sái tự nhiên.
Mà đồng tử Tiêu Tương Tử cũng co lại thành hình châm. Nhìn thì như trầm tĩnh nhưng mà trong mát mang theo mờ mịt và kinh hoàng.
Lúc này ở trước mặt của hắn có ý niệm toàn lực tản ra, đều không tra ra
được thân ảnh Tông Thủ ở đâu, càng không nói tới tập trung.
Không đúng, tìm được, chính là ở chỗ này...
Cho dù Tiêu Tương Tử có chút vui vẻ, muốn đem những tinh quang này lần nữa thúc dục thì tay của Tông Thủ đã hư không một trảo.
- Nếu như đây là chủ nhân đạo linh khung cảnh thế hệ này chỉ có chút bổn
sự như vậy, thật sự làm cho người ta cảm thấy thất vọng rồi.
Mạnh mẽ xé một cái, hình ảnh tinh không lập tức nát bấy.
Tất cả tinh quang cũng biến mất vô tung vô ảnh.
Nhưng mà phản ứng của Tiêu Tương Tử lại vô cùng mau lẹ. Đang thi triển thần
thông linh diễn tinh không thì bị phá trong chốc lát.
Hai con chim lửa bỗng nhiên từ hư không xuyên qua. Cánh lửa như đao. Một trái một phải chém tới.
Mà Vô Cực ở bên cạnh nhìn thấy quá sợ hãi. Lập tức hai tay kết ấn kiếm chỉ đưa lên, lập tức tám mươi mốt đạo linh vân tụ thành phù lục ngưng tụ
thành kiếm hình to lớn trong hư không. Dài mười trượng, kim quang lập
loè, thân kiếm có hai chữ ‘ chân vũ ’, phía sau còn có hư ảnh cực lớn
như hình người.
- Tông Thủ ngươi lớn mật!
Kiếm màu tím này chém thẳng xuống.
Tông Thủ không thèm nhìn cái nào, kim quang trong tay áo bay ra ngoài. Đúng
là tiểu kim, hóa thành hình dáng Hàm Hi. Chỉ thoáng cái cánh tay chém
ra, hai con á loại Tam Túc Kim Ô nhao nhao vỗ cánh rơi xuống.
Bóng kiếm cực lớn lúc này dánh tới, một tay Tông Thủ đưa lên bắt lấy lưỡi
kiếm của thanh kiếm này, cầm chặt lưỡi kiếm. Mà thanh kiếm sắc bén không bì nổi chỉ phá vỡ một tia máu trên tay Tông Thủ mà thôi.
- Chân vũ? Cái gì gọi là chân? Cái gì gọi là vũ? Một cửu giai nho nhỏ như ngươi cũng dám nói hai chữ này, cút cho ta!
Phù kiếm bị bắt lại lúc này muốn tán đi. Lại bị Tông Thủ cưỡng ép bắt lại
làm cho phù văn không thể tản ra. Tính cả hư ảnh hình người cũng bị
nhiếp lại. Trực tiếp một đạo kiếm quang cực kỳ mạnh mẽ nện vào người Vô
Cực!
Vô Cực vội vàng dùng vài loại linh khí ngăn cản trước người.
‘ đinh ’ một tiếng nổ mạnh vang lên, chân vũ kiếm cuối cùng toái tán, Vô Cực lui ra sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
Chân hồn trên chân vũ kiếm này chính là nguyên hồn thứ hai của hắn biến thành.
Nguyên Vô Thương nhìn thấy màn này thì mặt mũi tràn ngập cảm giác thất vọng.