Không lâu trước đó được Luyện Khí Tông sư trong tông mông xuất thủ xuất ra tài liệu phù hợp dung nhập bên trong lưỡi kiếm khiến nó triệt để thoát thai hoán cốt, một lần từ tam giai linh kiếm tăng lên tới thất giai.
Hắn tự tin một kiếm này chém ra, cho dù Long Ảnh lão nhân, cũng chưa chắc có thể bảo vệ Tông Thủ.
Tuy là võ thánh cường giả nhưng cách mấy trăm thế giới, vô số thời không, chính mình còn có khả năng hành công!
Chỉ cần một cái cơ hội, một cái cơ hội có thể lợi dụng sẽ đủ thời gian để thoát thân.
Trong con ngươi hắn chớp lên lệ khí, Long Nhược thở sâu một hơi, cường hành đè xuống những ý niệm lộn xộn này xuống.
Hắn âm thầm tự giễu cười cười, chính mình quả nhiên là nhập ma đối với Tông Thủ quá lâu. Tâm niệm tĩnh lặng lạnh như băng trước nay chưa có đã bị sát niệm lấn áp, càng ngày càng nồng đậm.
Chỉ cần loại bỏ kẻ này, như vậy ma chướng tự nhiên cũng khó mà nổi dậy nữa, tu vi của hắn còn có thể tạo nên đột phá mới.
Đúng vào lúc này, lại một tiếng rồng ngâm truyền đến.
Tông Thủ đã trảm ra kiế thứ ba mươi sáu, cự long chi ảnh trên vách đá cũng bắt đầu gào thét. Một long trảo từ trong bụng thò ra, thân ảnh kia cũng càng trở nên ngưng thực.
Giờ phút này mỗi một kiếm Tông Thủ trảm xuống đều có thể làm cho cự long xoay quanh nhiều thêm một cái sừng hoặc một cái lân phiến.
Bổ hết điêu khắc hình rồng trên bức tường, đồng thời khiến cho Long ảnh phía trên không dần dần trở nên nguyên vẹn.
Mà khi Tông Thủ chém ra kiếm thứ bốn mươi lăm, trên vách đá trước mắt quả nhiên lại một tiếng rồng ngâm cao vút chấn màng tai mọi người. Lúc đầu Kim Bất Hối vẫn chỉ là trợn mắt há hốc mồm mà nhìn động tác của Tông Thủ. Thời gian dần trôi qua ánh mắt lại chú ý trên người cự long.
Cảm giác Long ảnh không trọn vẹn từng cái du động, từng cái nhảy lên đều ẩn hàm võ đạo chí lý cực sâu.
Cẩn thận nhìn qua, lại phảng phất là cảm giác chín hư ảnh cự long trên thạch bích.
Lúc trước lĩnh ngộ sáu loại chân long kiếm quyết trong nháy mắt rõ ràng hơn rất nhiều.
Cũng không cần phí tâm thần suy nghĩ, rất nhiều chỗ quan khiếu bất thông bỗng nhiên thông suốt toàn bộ.
Phảng phất là bên trong Long ảnh đã bao gồm rất cả ảo diệu có thể tiến vào tâm thần của mọi người.
- Xem tình hình này sợ là Tông Thủ thật sự lĩnh ngộ cửu cửu long ảnh kiếm.
Một tiếng thở dài bỗng dưng vang lên bên tai Kim Bất Hối:
- Bất Hối sư đệ, không thể không bội phục. Ngươi có ánh mắt không tệ, sư tôn thường nói tu giả chúng ta không có ly khai tài địa pháp lữ, ngươi đã có chữ tài. Hôm nay lại có lương hữu thì chữ lữ cũng không còn xa nữa.
Kim Bất Hối không cần quay đầu nhìn cũng biết là Thẩm Hoài sư huynh. Giờ phút này hắn không chịu bỏ qua nửa phần biến hóa của hình ảnh cự long cũng không muốn quay đầu lại, bất quá cũng hơi có chút đắc ý cười hắc hắc:
- Cần sư huynh phải khen sao? Bằng hữu của ta nói không sai nhưng ngươi không biết, trên người người này còn có bao nhiêu bí mật. Bao nhiêu cửa ải khó đều bị hắn xông qua, phẩm chất như vậy còn trân quý hơn ngộ tính gấp 10 lần. Nói đi cũng phải nói lại, Trầm sư huynh ngươi đừng dong dài nữa, cơ duyên này khó có được, ngày hôm nay qua đi sợ rằng không còn nữa đâu.
Thẩm Hoài nghe được thì im lặng, trong lòng hắn thầm nghĩ gặp gỡ nhân vật như vậy sao có thể không cảm khái.
Nghe lời của Kim Bất Hối thì vị Càn Thiên Yêu Vương Tông Thủ tựa hồ là có một số việc, hắn cũng không biết được.
Bất quá hắn tuy nói chuyện nhưng ánh mắt lại không rời Long ảnh.
Mà mấy người chung quanh nơi này cũng giống như thế nhìn không dời mắt.
Lúc trước những người này bị động tĩnh cả kinh không thể tìm hiểu Võ Thánh Lưu Ảnh lúc, còn có chút tức giận, còn lúc này đều là vẻ kinh hỉ vô hạn.
Họ biết thu hoạch của biết mình ngày hôm nay chắc chắn vượt xa đám tiền bối mấy lần.
- Tóm lại người này đã được Bất Hối sư đệ tán thành. Vậy nên xuất ra thành tín, ngày sau trên con đường tu hành có kẻ này trợ giúp sẽ càng lấy được lợi ích.
Đang còn lẩm bẩm thì bỗng nhiên Thẩm Hoài kêu một tiếng kinh dị nhìn về phía phía trên.
Giờ phút này không chỉ toàn bộ quật thất đang không ngừng lay động. Phía trên đột nhiên cũng có cát bụi rơi xuống, thỉnh thoảng còn có đá vụn.
Bỗng nhiên Thẩm Hoài chợt hiểu ra, Long Ảnh lão nhân đang từng bước một hủy diệt thạch động Tụ Long Sơn Long Môn. Vị Thánh giả võ đạo đã chọn được truyền nhân kiếm quyết của mình.
Cơ hồ cùng một thời gian, Hách Tuyết Oánh bên ngoài hơn mười trượng cũng đồng dạng ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
- Ý của Võ Thánh xem ra đã định, Tông Thủ điện hạ hơn phân nửa đã tìm hiểu ra cửu cửu long ảnh kiếm quyết. Thật không hổ là người Thủy Lăng Ba sư tỷ tranh đoạt mấy tháng, không hổ là Nhị đại đệ tử Tọa Tôn chúng ta lựa chọn. Yên Nhiên hảo phúc khí dược làm đỉnh lô của điện hạ, tuy chỉ là nghịch chuyển đỉnh thai pháp nhưng ngay cả Hách Tuyết Oánh ta cũng phi thường hâm mộ.
Lông mày Triệu Yên Nhiên nhíu lại , hơi có chút khó chịu, trong lòng thầm nghĩ gặp được người này tính toán là mình không may thì có, làm gì có cái gọi là phúc khí. Nàng hừ lạnh nói:
- Ta biết! Bất quá sư thúc thật vô lễ, ngươi phải gọi hắn là Thái Thái Thái sư thúc tổ mới đúng.
Hách Tuyết Oánh lập tức lấy tay che môi, cười khúc khích, trên mặt lộ ra vẻ tò mò:
- Hắn bắt ngươi gọi như vậy sao?
Triệu Yên Nhiên lập tức xoắn góc áo của mình, tên gia hỏa vô lương này nếu thật là mỗi ngày bắt mình gọi là Thái Thái Thái Thái Thái sư thúc tổ, chính mình thì thực chẳng muốn sống nữa.
Trước mắt còn phải cầu người này, đợi tới ngày nào đó mình có thể lần nữa thành công nghịch chuyển, nhất định phải hảo hảo tra tấn hắn một phen.
Bất quá nàng tuy là muốn như vậy nhưng ở trong chỗ sâu trong lòng cũng biết chính mình không có nửa phần khả năng, cũng không ôm hy vọng.
Đang suy nghĩ như thế thì âm thanh rồng ngâm thứ tư chấn động toàn bộ thất lần nữa khiến lỗ tai của mọi người đau đớn, tu vi yếu kém như Kim Bất Hối thì thất khiếu tràn huyết.
Bất quá Long ảnh càng ngày càng chân thực, quanh người thoáng hiện phù văn tựa hồ đang thai nghén, vô cùng huyền diệu.
Mọi người càng không dám có chút phân tâm, cơ duyên khó có được, ai nấy đều rất sợ bỏ lỡ biến hóa.
Toàn bộ quật dần dần yên tĩnh xuống, ngoại trừ thanh âm bùn cát đá vụn rơi xuống thì không còn gì khác.
Tông Thủ không hề phát giác tình hình bên cạnh, hắn không hề nhìn một cái nào.
Tâm niệm vẫn duy trì thành tâm dốc hết toàn lực, không ngừng cân nhắc tính toán, dùng mỗi một kiếm chém xuống bức tường.
Thân hình Tông Thủ hơi run rẩy, các loại hoóc-môn kích thích trong cơ thể tăng vọt, không ngừng bài tiết. Linh trí cũng không ngừng thăng hoa đạt đến đỉnh phong nhất đỉnh phong nhất từ sau khi hắn đi tới thời đại này.
Sự hưng phấn như thế đã lâu rồi hắn không cảm nhận được, trạng thái lần trước cũng thế hoặc là sơ nhìn thấy huyền ảo của kiếm đạo bước chân vào cánh cửa kia, thấy được khả năng Bách gia chi kiếm tan ra làm một.