Nếu Phật môn các ngươi có thể thuyết phục nàng, khiến thất linh tông thoả mãn. Cô tự nhiên sẽ thu hồi lại thai chủng. Cô lời hứa đáng giá nghìn vàng, tuyệt không đổi ý.
Từ Phương như trút được gánh nặng, sau đó đứng dậy thi lễ:
- Như vậy Từ Phương sẽ bắt tay vào làm ngay đây
Tựa hồ không thể chờ đợi được, lóe thân lên xé toang không gian, qua giây lát đã không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
Người này rời đi, trên đám mây cũng chỉ còn lại người của Kiếm Tông.
Tông Thủ dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn lại, khó hiểu người này còn chuyện gì nữa. Người nọ lúc này cũng mở mắt ra, trong mắt duệ quang bắn ra bốn phía.
Tựu như ra khỏi vỏ đâu bảo kiếm, khí tức lăng lệ ác liệt Vô Song.
- Ta tên Lăng Trần.
- Lăng Trần?
Tông Thủ trong nội tâm cả kinh, sau đó hơi hơi cúi người, một lần nữa chào:
- Nguyên lai Kiếm Tông sơn chủ tự mình giá lâm, thất lễ!
Khung cảnh thực lực đều có thể so với một quốc gia. Càn Thiên Sơn hôm nay tuy có chút ít của cải, nhưng cũng xa xa không cách nào sánh bằng được.
Thân phận khung cảnh Chi Chủ của người này quả thật là có tư cách ngồi ngang hàng với hắn.
Thầm nghĩ trách không được người này lại hào khí như thế.
Nếu vị này đã mở miệng, tự mình hứa hẹn, như vậy trợ lực từ phía Kiếm Tông đã định rồi.
Lăng Trần thần sắc im lặng, ánh mắt nhìn qua:
- Ta đến Càn Thiên Sơn, một là vì Vũ Thư, hai vì gửi tới lời cảm ơn. Trong Âm Long Cốc, hai gã đệ tử thiếu hiểu biết kia đa tạ quân thượng thành toàn. Chuyện thứ ba chính là vì muốn hỏi quân thượng một câu, Càn Thiên Sơn ngươi thật sự là muốn đi Thương Sinh Đạo chi pháp? Thực cho rằng Hi Tử chi đạo có thể thực hiện sao?
Vừa nói ra, liền có một cổ khí cơ lăng lệ ác liệt duệ tuyệt đâm thẳng vào tâm thần Tông Thủ.
Tông Thủ nhíu mày lại, người này không hổ là Kiếm chủ sơn chủ. Trong nội tâm không vui, lại biết người này là vì biết được hắn và Đàm Thu chính là một người nên mới có lời này.
Tính hắn ghét nhất là bị người uy hiếp, trong nội tâm toát ra phản cảm. Một cổ khí cơ cũng lăng lệ ác liệt bỗng dưng vút mà lên, ẩn ẩn đối kháng cùng người này. Cười lạnh nói:
- Ta nếu nói phải, như vậy sơn chủ muốn sao?
Lăng Trần nhíu mày lại, tựa hồ cũng thấy tư thái ngữ khí của mình có chút quá mức. Ngữ khí thoáng hòa hoãn nói:
- Không có ý khác, chỉ là muốn hỏi bản thân quân thượng rốt cục muốn sao thôi?
Tâm tình Tông Thủ lúc này mới thoáng bình phục. Chợt thần sắc mờ mịt nhìn phương xa, Hi Tử nói cuối cùng muốn mỗi người đều ngang hàng, thực là vớ vẩn bực nào chứ?
Trước mắt một đầu yến điểu, bỗng nhiên nhảy lên không hướng xa xa bay nhanh. Tông Thủ hơi híp mắt, một đạo kình khí bỗng dưng nhổ ra.
Sau nháy mắt, con chim vô tội kia liền vỡ tan thành huyết vụ.
- Trên đời này, thích giả đắc tồn. Nghe nói ba vạn năm trước, sinh vật Vân Hoang đều là một ít cự thú lớn vạn trượng, nhưng bây giờ thì sao? Cường có thể khi yếu, giàu nghèo có khác, không có lực ngăn được, nào nói đến ngang hàng? Ví dụ như con chim yến tước nà, cũng không chọc tới cô. Lại bởi vì một ý niệm trong đầu cô liền chết đi. Hàng tỉ con dân của Đông Lâm Vân Lục, sống chết không phải đều chỉ trong một ý niệm của ta ngươi thôi sao?
Tông Thủ tự giễu mỉm cười một cái:
- Càn Thiên Sơn chi chính, đều bởi vì Tông Thủ ta. Nếu ta mất đi, hơn phân nửa sẽ không còn. Rất nhiều chuyện chỉ là phí công mà thôi. Trừ phi Thiên Địa này không còn tập võ, không thể tu hồn --
Lăng Trần lại ngạc nhiên, tựa hồ không nghĩ đến mình lại nghe được đáp án như thế.
Lập tức cười cười, vươn người đứng lên:
- Nói năng lộn xộn, không hiểu thấu!
Trên mặt cũng đã mang theo vài phần thoải mái.
Cũng muốn rời đi, lại nghe Tông Thủ bỗng nhiên lại cười hỏi:
- Lăng Sơn chủ, không biết Kiếm Tông các ngươi có muốn mở mấy cái học cung võ quán ở Càn Thiên ta không?
Lăng Trần lập tức dừng lại. Hắn hiểu rõ, Càn Thiên Sơn lúc này võ phong đại thịnh. Liếc nhìn Càn Thiên Sơn bên dưới, chỉ thấy các loại võ quán, sợ là không dưới ngàn a?
Trong thành cũng có vô số cường giả hợp thành, tụ nơi đây.
Chỉ là hắn cũng không phải để ý đến cái đó nhất:
- Quân thượng không bài xích tông phái?
Vân Giới lịch đại đế vương, nói chung đều xem tông phái là đại địch, là tặc của nước, làm loạn triều cương. Chẳng những thường có công phạt, mà còn dốc sức tiêu trừ anhr hưởng của tông phái ở dân gian.
Nhưng Tông Thủ hết lần này tới lần khác chọn một con đường riêng để đi thì hắn lại chưa thấy bao giờ.
Lăng Vân Tông diệt, tông phái ở Đông Lâm Vân Lục có bảy thành hoặc là bị tiễu diệt, hoặc là bị khu trục
- Vì sao phải bài xích?
Tông Thủ rất là khó hiểu:
- Chỉ cần chiếu chương nộp thuế, tuân theo luật pháp. Cô sao lại không cho phép chứ?
Lăng Trần lại giật mình, lần đầu tiên cảm giác, vị Càn Thiên quân vương quả thật không phải là kỳ dị bình thường.
※ ※ ※ ※
Sau khi đi xuống, Tông Thủ liền không thể chờ đợi được muốn đi bế quan.
Cũng vào lúc này, mới từ trong miệng Nhược Thủy biết được vị phụ thân kia của Khổng Dao đã đến Hồng thành, đoán chừng một hai ngày nữa liền có thể đến Càn Thiên.
Hắn cũng không để trong lòng lắm, muốn đưa người này tới chỉ là vì kiềm chế Khổng Dao thôi. Bảo Nhậm Bác tùy tiện tìm một chỗ, an trí vị "Quốc trượng" này là được.
Chỉ là câu tiếp theo của Nhược Thủy lại khiến hắn khẽ cau mày.
- Hắn muốn gặp cô một lần? Nói là muốn cảm tạ ân của cô? Là Khổng Duệ kia sao?
Chỉ cảm thấy vô cùng cổ quái, mình cưỡng đoạt con gái hắn, lại đối đãi với con cháu hắn như vậy, hẳn phải hận mình muốn chết mới đúng, sao lại ân huệ gì?
Lập tức có chút do dự, sẽ không phải là trong miệng nói vậy, gặp mặt lại phun vào mặt hắn đấy chứ? Sẽ không dốc sức liều mạng đấy chứ?
Mình tâm thuật bất chánh, thật có chút hổ thẹn. Đến cùng vẫn không thể như những hùng chủ cổ, có thể yên tâm thoải mái làm những chuyện đuối lý.
Tinh tế tự định giá, vẫn không gặp thì hơn.
Đang muốn chống đẩy thì Nhược Thủy lại khẽ chau may:
- Phụ thân Dao phi ta đã làm cho người tìm hiểu qua.
Khi nói chuyện lại đưa tới một tín phù.
Tông Thủ trước còn không để ý lắm, nhưng khi hắn xem tin tức bên trong thì miệng không khỏi há lớn, không cách nào khép lại được.
Tuyệt đối không nghĩ đến phụ thân Khổng Dao rõ ràng lại có tên tuổi lớn như vậy, tư thiên thiếu giam tiền nhiệm, thuật số chi học được công nhận chỉ dưới Trọng Huyền chân nhân.
Lại là nhân vật khó lường như vậy --
Quay đầu, Tông Thủ chỉ thấy Nhược Thủy đang nháy mắt nhìn hắn
Tuy không nói lời gì, nhưng đôi mắt hắc bạch phân minh kia lại đang nói, vẫn nên gặp một lần thì tốt hơn--
Thuật số chi học, hắn cũng không tin lắm
Bất quá đã nổi danh như thế thì cũng không thể khinh thường. Nói như thế nào, cũng là một vị nhân tài, vẫn nên gặp một lần thì hơn.
Trầm ngâm một lát, Tông Thủ cũng có chút đau đầu xoa mi tâm:
- Vậy thì gặp một lần, cứ định là vào bảy ngày sau. Bảy ngày cứ nói cô muốn bế quan. Hắn nếu muốn gặp Khổng Dao thì cũng không cần ngăn trở! Bất quá phải cần người đi cùng.