Bất quá sáu người này đến cùng là thân phận gì, vì sao tự xưng giới tôn, hắn đến bây giờ vẫn không rõ.
Chỉ biết đám người này có thể làm Ngụy Húc thấy khó giải quyết kiêng kị, như vậy nhất định là nhân vật cùng một đẳng cấp.
Thậm chí ở tiền thế thời đại này làm cho người hoàn toàn bó chân, có thêm sáu người này bỗng nhiên có thể giải thích.
Ngụy Húc cũng không cần hắn hiểu, chỉ thản nhiên nói:
- Ngày hôm nay tiến hành cũng là vì Thương Sinh Đạo tam tông lục phái.
Ngươi cũng biết, chúng ta ưa nay đều bị thế gian coi là Ma Đạo tà môn
nhưng lại coi Ma Môn là cừu địch. Càng bởi vì mấy ngàn năm trước đại
chiến có quan hệ lãnh đạm với chư tông, có thể nói là tình cảnh rất đáng lo lắng. Ngươi nếu là đệ tử Thương Sinh Đạo, con đường ngày sau sẽ gian nan vô cùng. Phong ba hiểm ác càng hơn ngươi nghĩ nhiều. Vì vậy ta hỏi
lại ngươi một câu cam tâm tình nguyện làm môn hạ Thương Sinh Đạo ta
Tông Thủ trừng mắt nhìn, cũng không biết này Ngụy Húc rốt cuộc là chân tình hay là giả ý.
Đã vì hắn cùng Kiếm Tông tranh đoạt gần nửa năm, thậm chí buông tha cho
một vị Linh Võ song tu thiên tài. Thời điểm lúc này nói có thể buông
tay, có thể sao?
Chỉ sợ hắn vừa nói không muốn thì một lập tức bị tát bay rồi áp thành thịt băm.
Thủ đoạn thăm dò này đúng là quá tầm thường.
- Ta biết ngươi không tin, bất quá lời ấy thật là xuất phát từ đáy lòng ta, tuyệt không có giả dối!
Chỉ thấy vẻ mặt Tông Thủ xem thường, Ngụy Húc không khỏi bất đắc dĩ cười cười:
- Có muốn ta thề lần nữa hay không? Kỳ thật với ta, nhập môn đệ tử như
ngươi có thể cam tâm tình nguyện, sẽ không oán hận tông môn, mới là
khẩn yếu hất. Thiên tư và những thứ khác chỉ là thứ yếu.
Tông Thủ suy ngẫm sơ qua, tạm thời không đáp nguyện hoặc không muốn, chỉ chần chờ nói:
- Thương Sinh Đạo các ngươi có đạo lý kinh nghĩa, ta không học được, cũng không nguyện đi học --
- Không cần ngươi đi học những thứ này.
Ngụy Húc sớm có sở liệu, trong giọng nói hơi có chút sa sút tinh thần:
- Thương Sinh Đạo ta vốn là sư tôn chết mà khiến cho thế nhân ngang hàng, tập hợp đồng đạo áp chế. Bất quá cho tới bây giờ, ở trong tông môn đã
sớm không tinh khiết, trong tông có hơn phân nửa đệ tử là vì quyền thế,
vì tu hành mà vào môn. Nhiều thêm một kẻ như ngươi cũng không sao. Chỉ
nguyện ngươi ngày về sau, cẩn thủ môn quy, gặp thời điểm Thương Sinh
Đạo nguy nan có thể xuất lực tương trợ là đủ.
Trong mắt Tông Thủ lập tức sáng lên, muốn hắn đi học giáo lí lý niệm gì gì đó còn không bằng giết hắn đi còn sướng hơn.
Ngụy Húc sư huynh, quả nhiên là thiện giải nhân tâm, xem ra cũng rất có thành ý.
Trong lòng Tông Thủ hơi định, tiếp theo hơi định, tiếp theo còn nói chuyện thứ hai:
- Sau khi nhập môn, ta muốn xem tất cả điển tịch của tam tông lục phái cùng của bổn tông.
Ngụy Húc gật nhẹ đầu lần nữa:
- Đây là tự nhiên! Mặc dù ngươi không muốn, ta cũng chồng số điển tịch đó trước mặt ngươi.
- Tông môn có miễng cưỡng ta làm chuyện trái lương tâm không?
- Sẽ không, đệ tử tam tông lục phái khác ta là không biết. Nhưng Thương
Sinh Đạo bổn tông mỗi người ngang hàng. Hết thảy làm việc đều theo bản
tâm!
- Không biết sư huynh ngươi có tự tin duy trì uy danh Thương Sinh Đạo ta không rơi xuống? Không ngã vào vết xe đổ của Ma Sơn tông?
- Ma Sơn tông? Vậy coi là cái gì?
Ngụy Húc đã có chút ít minh bạch ý tứ của Tông Thủ, hắn tự giễu nói:
- Sư huynh của ngươi điểm ấy tự tin, vẫn phải có!
Tông Thủ lập tức mím môi cười cười:
- Như vậy Tông Thủ ta sao không nguyện ý!
Ngụy Húc lập tức cười dài nói một chữ tốt rồi bàn tay vẽ một cái trong hư không một cái.
Tông Thủ không do dự theo đi vào.
Khi khe hở ở đằng kia biến mất, một bóng người bỗng nhiên từ mặt đất dưới
chân núi đi ra, thần sắc âm trầm mang theo vô tận oán độc.
Bất
quá người này đang muốn phi độn rời đi thì không gian này, đột nhiên
xuất hiện một cỗ cự lực mênh mông điên cuồng vọt tới quấn lấy đầu lâu
của hắn và bóp nát. Nguyên thần mới vừa vặn ly thể, lại một cỗ kim diễm
dấy lên khiến hồn thể chấy thành tro.
***
Giờ phút này Tông Thủ đang ngồi trong một đại điện, nhìn bộ dáng hẳn là nội đường, bất quá lúc này dị thường quảng đại rộng lớn.
Phía trên chính giữa chính là Thương Sinh Đạo tổ sư Hi Tử, bên cạnh còn có một linh bài đồng liệt cùng hắn.
Thân phận hẳn là cực kỳ tôn sùng, chỉ là bên trên lại không khắc tên.
Nơi này không có một bóng người nhưng phi thường sạch sẽ, hương khói lượn
lờ. Ngụy Húc đốt ba que nhang đưa cho Tông Thủ. Sau đó thì dẫn hắn đi
vào trước bài vị còn tróng. Thần sắc ngưng trọng nói:
- Mời sư đệ đi ba quỳ chín khấu lễ.
Tông Thủ im lặng hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ sư phó của chính mình chết đi hẳn là ngay cả danh tự cũng không có? Trên mặt lại cũng cho nghiêm túc và trang trọng, vái ba cái, khấu đầu chín cái. Nhìn đỉnh ba chân
trước linh bài cắm hương vào rồi nói:
- Đệ tử Tông Thủ bái kiến lão sư!
Ngụy Húc gật nhẹ đầu đồng dạng cúi đầu sau đó đứng lên:
- Kết thúc buổi lễ! Ngày hôm nay về sau, sư đệ chính là đích truyền thứ bảy của Thương Sinh Đạo bổn tông!
Nghe được lời ấy, Tông Thủ lập tức ngơ ngẩn. Lễ nhập môn đã xong rồi? Hắn
vốn tưởng rằng lần này nhập môn, phải rất trịnh trọng mời những người
này xem lễ rồi tổ sư Thương Sinh Đạo...nếu đổi lại là Lăng Vân tông tông môn chính đạo sẽ còn chiêu cáo thiên hạ cũng không quá đáng.
Ngụy Húc lại cũng không giải thích, từ miệng vết thương trên người Tông Thủ
cường hành rút chút huyết đi ra lại lấy ra một tờ kim phù viết lên danh
tự Tông Thủ cùng với ngày sinh của hắn. Cái phù này không gió tự cháy,
hóa ra một đoàn linh quang hợp thành phía trên.
Tông Thủ nhìn một cái chỉ thấy mái vòm này lơ lững một quyển kim sách, giờ phút này mở ra từng trang.
Theo vậy linh quang rót vào, đúng là một trang sách mới ghi: Lâm Huyền Sương trường đồ Tông Thủ! Phía dưới là ngày sinh tháng đẻ.
Kim sách cực mỏng, tổng cộng 240 trang, mà hắn ở trang thứ mười bảy.
- Đây là chí bảo Huyền Mệnh Kim Sách của Thương Sinh Đạo ta! Chỉ cần ghi
chép lại tên thật, như vậy vô luận ở đâu, chỉ cần không phải bỏ mình,
chết hoặc hồn diệt thì đều nhờ sách này duy trì chân linh không tiêu
tan. Nếu như kim trang không tổn hại, có chí cảnh cường giả nguyện tổn
hại nguyên khí, chủ trì Huyền Mệnh Kim Sách thậm chí đảo ngược ngày hồi
hồn. Ngoài ra cũng cảnh báo, phàm môn nhân trong danh sách thân có trọng thương hoặc là bỏ mình. Đồng môn còn lại vô luận rất xa đều có sinh
lòng cảm ứng cứu viện. Ta vẫn còn nhớ rõ Thương Sinh Đạo lúc toàn thịnh, kim sách cùng sở hữu bốn trăm chín mươi chín trang. Hôm nay chỉ có một
nửa, hơn hai trăm trang, kỳ thật phần lớn cũng đã tản mát. Sư tôn năm đó hội tụ đồng đạo hoặc là thân vẫn hoặc là rời đi, mười mấy người không
còn một