Sau khi vỗ cánh lướt đi trên bầu trời, Tông Thủ chỉ thấy núi sông phía dưới nhanh chóng co rút lại.
Dùng Dạ Du chi cảnh bay lượn trên không trung, cảm giác lại khác biệt rất
nhiều. Nhiều hơn mấy phần thong dong, ít đi vài phần cẩn thận. Nhưng mà
mấy ngày này không biết vì sao bầu trời luôn u ám, lôi quang lập loè,
làm cho nhiều người cảm thấy bất an khó hiểu.
Không bao lâu đã đi tới được khu vực cảm ứng được địa mạch kia, Tam Huyền Ánh Linh Pháp chỉ có thể chiếu rọi linh năng biến hóa ngoài ngàn dặm, không cách nào cảm
giác được địa hình.
Sau khi Tông Thủ đến thì phát giác nơi này không ngờ là một đỉnh núi cao ba trăm trượng. Mà địa mạch kia lại ẩn sâu trong núi.
Tông Thủ âm thầm đau đầu, cũng may tình hình này vẫn còn trong phạm trù ứng
phó của hắn. Thần hồn do loan điểu biến thành hóa thành một đoàn âm vụ.
Đem một tia linh năng thuấn túy tụ dẫn tới đây. Từ đó rút ra một bộ phận nguyên linh dẫn đường tiến vào tầng ngoài của ngọn núi, rồi sau đó
không ngừng du động khắp nơi.
Quả nhiên linh mạch kia đã bị hấp
dẫn thò râu ra ngoài. Vật này tuy linh động khó dò lại không có ý thức,
cơ hồ sẽ thôn phệ linh nguyên theo bản năng, không ngừng lớn mạnh chính
mình.
Tông Thủ yên lặng chờ, vì ngăn ngừa làm kinh động linh
mạch, nguyên hồn không nhúc nhích. Thẳng tới khi khống chế được đoàn
linh nguyên kia lặng yên không một tiếng động bị hút đi một bộ phận mới
đưa Linh Lung Tháp bỗng dưng tế lên trên không trung.
Tức thì một đạo hào quang sáng ngời chiếu ra, trong nguyên hồn của Tông Thủ cũng có vô số hồn lực kết thành lục vân đánh vào tòa tháp này.
Rồi sau đó đoàn nguyên linh kia vặn vẹo như mãng xà, từ trong lòng núi cưỡng ép kéo ra ngoài.
Từ khi Tông Thủ rót hồn lực vào, gia trì pháp lực, lực nhiếp hút của
Linh Lung Tháp cũng lần luợt tăng vọt. Ẩn ẩn như kéo và giằng co.
Dùng thời gian suốt ba canh giờ mới triệt để kéo vào trong tháp.
Tâm thần của Tông Thủ khẽ buông lỏng, lại đem tòa tiểu tháp dài chừng năm
xích thu vào trong nguyên hồn lần nữa, do hồn lực nắm giữ.
Trong nội tâm có chút vui mừng hiện ra, lúc này xem như có bánh trên trời rơi xuống, vận khí cực cao.
Không chỉ có được Minh Quyết trong tay, so với cướp đoạt tòa ‘Nhiếp Linh Tháp’ này vẫn còn kém một ít.
Vật ấy là thứ thiết yếu của Linh Sư, có thể dùng hấp nhiếu giam cầm linh
mạch. Cấp bậc càng cao lực hấp nhiếp cũng càng cường hãn, có thể chứa
nhiều linh mạch hơn.
Linh Sư Xuất Khiếu Cảnh bình thường nếu
không có tông môn dựa vào, có thể có được đê giai Nhiếp Linh Tháp là
không tệ. Mà Minh Quyết xuất thân Ma Kỳ Tông, dường như được trưởng bối
cực kỳ coi trọng, tòa tháp trong tay cao tới tam giai. Mặc dù là Linh Sư đỉnh phong sử dụng cũng không mất thân phận.
Nhưng mà Tông Thủ
mới tu hồn lực, tuy phù lục cao minh nhưng linh pháp lại không lưu loát. Mặc dù là linh khí cao minh trong tay cũng khó thi triển toàn bộ uy lực của nó.
- Nhất giai Nhiếp Linh Tháp có thể vây khốn trói hai cái linh mạch. Rồi sau đó mỗi khi thân tháp tăng thêm một tầng sẽ gia tăng
một đầu, tòa tháp của ta có ba tầng, vừa vặn có thể trói buộc bốn đầu. Không biết vận khí lần sau phải chăng cũng có thể như lần này, một lần công thành.
Sử dụng Tam Huyền Ánh Linh Pháp tiêu hao linh năng còn trên cao thi pháp dò địa mạch.
Nếu không phải gần đây từ chỗ Diệp Phi Sương lấy được hơn hai trăm viên
tinh thạch. Trong di vật của Vân Húc, Cừu Lăng cũng vơ vét được một ít
thú tinh, Tông Thủ đúng là không đủ sức.
Cho nên kiếp trước hắn
mỗi lần đi tìm kiếm linh mạch cũng chỉ có thể có thể đụng vận khí mà
thôi. Tuyệt đối không dám thỉnh những Linh Sư kia thi pháp tương trợ.
Thẳng đến hậu kỳ tại Hư Nghĩ Huyễn Cảnh được lợi không ít tiền. Lúc này mới
tài đại khí thô trực tiếp đi tới chỗ đấu giá mua xuống mấy công pháp
thích hợp với bản thân, tìm được linh mạch phù hợp với linh năng của
mình.
- Hôm nay đúng là giờ Tý, cách hừng đông còn sớm. Trở về
minh tưởng khôi phục lại sử dụng thêm một lần nữa. linh thạch và thú
tinh của ta tồn lượng không ít. Có thể dùng hơn hai mươi lần Tam Huyền
Ánh Linh Pháp có thừa. Cũng không tin không tìm được.
Tâm niệm
vừa động thì Tông Thủ liền hóa thân thành lôi loan giương cánh bay
nhanh. Trong nháy mắt lại vượt qua mấy ngàn trượng, khó khăn lắm mới bay hơn ba trăm dặm thì thân ảnh của Tông Thủ dừng lại, nghi hoặc nhìn qua
hương tây nam.
Bên kia có một cổ khí tức như ẩn như hiện. Bỗng nhiên ảm đạm tối nghĩa, bỗng nhiên lại bừng bừng phấn chấn.
- Bên kia dường như có người? Cổ khí tức này hơi quen thuộc, là vị Huyền Võ Tông kia?
Tâm thần Tông Thủ chấn động, không do dự nữa, hóa thành một đoàn cuồng
phong bay qua, lôi sĩ vỗ mấy cái tiến vào một sơn cốc. Chỉ thấy nữ tử
tóc tai bù xù đang nằm bên cạnh bờ suối, trên đôi tai hồ, sau lưng tắc
còn có đuôi hồ trắng tuyệt xòe ra.
Cổ khí tức này đến từ cơ thể
của cô gái. Cương khí quanh người chợt trướng chợt co lại, dường như cực không ổn định. Tóc che nửa mặt nhưng cánh tay và bắp chân lại lộ ra
ngoài, đều có màu tím đen. Miệng vết thương có một tia nùng huyết.
Mà đầu nằm bên cạnh dòng suối nhỏ đã nhuộm thành màu tím đen, vô số tôm cá đều phơi thây trên mặt nước, thân hình hủ hóa hơn phân nửa, có chút
thậm chí chỉ còn lại xương.
Nọc độc này không ngừng chảy xuống
dòng suối, cỏ cây hai bên giờ phút này cũng héo rũ hơn phân nửa. Liếc
nhìn còn có một tia màu tím.
Mãnh thú chung quanh,cũng không dám
tới gần. Nhao nhao tránh xa hơn mười dặm, đang từ chỗ xa nhìn qua nơi
đây, trong mắt ẩn chứa kiên kỵ và hoảng sợ.
Đợi đến khi nguyên hồn của Tông Thủ hàng lâm nơi này thì phát ra tiếng gầm uy hiếp, dường như thúc dục hắn mang đồng loại rời đi.
Trong nội tâm Tông Thủ than nhỏ, biết được cô gái này nhất định trong mấy
tháng qua âm thầm bảo hộ, Hổ Trung Nguyên nói với hắn về nàng rồi.
Trách không được nàng chậm chạp không chịu gặp mặt mình. Cũng khó trách hôm
đó chiến đấu với Lý Tà Linh thì tới chậm, cũng không đợi đối mặt mà vội
vàng rời đi.
Cũng bởi vì nàng thân trúng kịch độc, trên người lại trọng thương thế kia vẫn có thể đau khổ chèo chống, mãi cho đến hôm nay.
Xem tình hình này hắn là hôn mê ít nhất ba ngày. Nếu không phải là mình vô
tình ý phát hiện chỗ này thì cô nàng thật sự phải chết không sai, rồi
sau đó thi cốt mai một bên bờ suối.
- Nọc độc màu tím đen, cũng
không biết đây rốt cuộc là độc vật gì, tại sao bá đạo như vậy? Còn thân
phận của người này, Hổ Trung Nguyên chỉ biết mấy năm gần đây bên người
Tông Vị Nhiên đều có một ám vệ võ đạo cường hoành đi theo. Thực lực mạnh chỉ kém mấy cường giả Võ Tông thành danh trong nội thành Kiền Thiên
Sơn. Tên hình như là Nhược Thủy. Không biết lai lịch, ngay cả tướng mạo
cũng không rõ ràng. Cũng không biết nữ nhân này có phải là nàng hay
không. Nhưng mà Địa Luân thất mạch lại có yêu thân hồ tộc, trọng thương
đến tận đây hơn phân nửa không có sai.
Hồn lực của Tông Thủ hơi
động, mang theo một hồi gió nhẹ vén tóc của cô gái lên. Nhưng mà tâm
thần lại ngẩn ngơ, cô bé này ngũ quan đúng là mỹ lệ, nhưng mà trên mặt
lúc này lại có màu tím đen bao phủ, giống như ẩn dưới da thịt nên biến
thành xấu xí.
Bộ dáng của nàng như vậy khó mà đoán được tuổi tác.
Chỉ có chút kinh ngạc, Tông Thủ dùng hồn lực nâng nữ tử này lên. Dường như
cảm giác được cái gì đó. Mí mắt của nàng động đậy tỉnh lại, mở to mắt.
Gương mặt của nàng xấu xí nhưng đôi mắt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt màu đỏ pha tím, tinh khiết sáng chói vô cùng rung động nhân tâm.
Ánh
mắt kia vốn cảnh giác, nhưng trong nháy mắt đã trầm tĩnh lại. Mà ý thức
của nàng chỉ tỉnh lại một chút mà thôi. Chỉ kịp nhìn thấy Tông Thủ thì
hôn mê lần nữa.
Tông Thủ âm thầm lắc đầu, tiếp tục phi hành.
Không thể hóa thành loan hình nên tốc độ của hắn giảm đi mười lần. Trong tay lại nâng một người cho nên càng chậm chạp. Trọn vẹn dùng nửa canh
giờ mới quay về ngọn núi mà mình bày trận.
Lúc tới đỉnh núi thì
Sơ Tuyết cùng Hổ Trung Nguyên hai người đúng là đang lo lắng. Mà khi
trông thấy Tông Thủ dùng hồn lực nâng người về thì giật mình.
- Hồ tộc yêu thân, đã sinh sáu đuôi. Cô gái này là ai?
Hổ Trung Nguyên vô ý thức nhìn qua gương mặt của cô bé. Nhưng lại nhướng
mày, ẩn hiện vẻ chán ghét, vội vàng dời ánh mắt đi. Linh quang trong đầu lóe lên, nghĩ ngợi hẳn là nàng rồi, trong nhiều cường giả của Kiền
Thiên Sơn không ai gặp mặt nàng?
Đợi đến Tông Thủ tới gần thì Tông Nguyên cũng không nhịn được, sắc mặt tái nhợt nói:
- Mùi vị kia thối quá! Không đúng, là buồn nôn.
Đúng là chịu không nổi, trực tiếp lui ra phía sau, lướt đi hơn mười trượng lúc này mới tốt hơn một chút.
Sau một lát ngay cả Hổ Trung Nguyên và con Lung Ảnh Sư cũng như thế, không
thể ngây ngốc được nhao nhao rút lui ra sau, mà Sơ Tuyết không có đi xa, nàng che mặt và gương mặt sầu mi khổ kiếm.
Tông Thủ lúc đầu chưa phát giác ra động tác của ba người này, cũng bởi vì hắn không ngửi được mùi vị, mà khi thần hồn của hắn tiến vào thân thể của mình cũng lập tức cảm nhận được mùi vị hôi thối kia ập vào mũi của hắn.
Không phải tanh tưởi thuần túy, mà là một mùi vị làm khí huyết chấn động, hương vị buồn nôn tới mức tận cùng, trong đầu sinh ra bản năng tránh né tự
nhiên, cũng không trách hai gia hỏa kia được.
Lạnh lùng nhìn qua
Tông Nguyên cùng Hổ Trung Nguyên hai người liếc, Tông Thủ cũng không che mũi, chỉ cưỡng ép áp chế khí huyết trong người. Rồi sau đó ôm cô bé kia tới trước người.
Vừa thò tay muốn bắt mạch thì trong tâm thần Tông Thủ lúc này sinh ra báo động.
- Khá lắm, trong bất tri bất giác đã rót vào trong âm hồn của ta. Độc này quả nhiên lợi hại.
Trong hồn hải lôi quang sắp vỡ, thủy hỏa chi lực mạnh mẽ bức ra. Kình khí
đinh ốc cũng chấn động theo đó. Nhưng mà qua một lát lại có một giọt
chất lỏng màu tím đen bị Tông Thủ cưỡng ép bức ra ngoài, hắn ném vào bụi cỏ gần đó.
Chỉ trong nháy mắt cây cỏ trong phạm vi ba trượng lập tức héo rủ chỉ còn lại đất trống.
Càng có một tia khói nhẹ bốc lên, ngay cả mặt đất nơi đó cũng bị ăn mòn.
Sơ Tuyết cùng Hổ Trung Nguyên lập tức hai mặt nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhìn ra một tia kinh hãi.
Loại chất độc này cũng không tránh khỏi quá bá đạo nha! Ngay cả một giọt đã hung hiểm như vậy rồi..
Tông Thủ lại không thèm quan tâm, vẫn nắm lấy tay của cô bé lên, rồi sau đó
bắt lấy, thở dài một hơi. Quả nhiên chất độc đã nhập vào cốt tủy, là bết bát nhất, cũng khó khu trục nhất.
Nhưng đáng mừng duy nhất là
linh mạch dung nhập vào người của nàng còn đang cung cấp Linh Năng, khí
mạch không tuyệt, chưa từng dừng chống cự. Còn lưu lại một tia sinh cơ,
nhưng mà cũng cửu tử nhất sinh trong nháy mắt tiếp theo Tông Thủ rút lấy Lôi Nha Kiếm trong ngực ra, trực tiếp cắm vào trong ngực trái của nàng.