Ads
Kim Vô Hối có thể tới, lại là chân chính xem hắn là bằng hữu, vì vậy dốc sức cứu giúp. Phần nghĩa khí này, nói hắn làm sao có thể báo đáp lại?
Gần kể nửa tức sau, trên bầu trời lại truyền tới một tiếng cười to rung trời:
- Nói đến cùng sinh tử, chung hoạn nạn, lại có thể nào thiếu Lôi Động ta được? Ngay cả Kim bàn tử yêu tài hơn mệnh ngươi cũng tới, Lôi Động ta nếu không tới, chẳng phải là bị người nhạo báng?
Sau khi tiếng nói vừa dứt, một bóng người cũng từ trên trời bay xuống. Đúng là Lôi Động, sau lưng lại nhiều hơn một cái binh khí, ngoại trừ cái đao kia, càng nhiều hơn một cái cự kiếm rộng gần một trượng.
Sau lưng cũng đi theo hơn mấy trăm người, hướng về phía Tông Thủ cười cười:
- Lôi Động ta cũng giống như tên Kim bàn tử này, mang đến không có bao nhiêu người. Lúc này tới đây là muốn cùng đệ đệ ngươi cùng đi chết đấy! Ngày đó ta và ngươi định ra, sinh tử nhất thể, họa phúc đồng hưởng. Huynh trưởng ngươi vô năng, không thể giúp ngươi thắng trận chiến này, chỉ có thể nhìn xem sau trận chiến hôm nay, có thể hay không giúp ngươi giết ra ngoài.
Tông Thủ đờ đẫn, tiếp theo là cười to một tiếng:
- Tốt! Tốt cho một cái cùng sinh tử, cả đời này của Tông Thủ ta, có thể có được hai người là bạn thân, cuộc đời này không thật là may mắn!
Cùng lúc vừa dứt lời, trên bầu trời bỗng nhiên hiện lên một màn sáng, từ phía trên mở ra. Lấy chiều cao bảy ngàn trượng từ Minh Đô và Liệt Hà làm trung tâm, chỉ trong chốc lát, liền đem toàn bộ phương viên trăm dặm, đều bao phủ ở bên trong.
Mười món pháp bảo kia, cũng liên tiếp tản ra, đến hơn mười dặm bên ngoài, vẫn như cũ uốn lượn vây quanh viên bàn màu vàng nhạt, đem phiến địa vực này, triệt để phong tỏa.
Mà hai người Lăng Vân Tông cùng Hổ Nhược Đông, cũng là đạp không đến bên cạnh Minh Đô và Liệt hà, vì bọn họ hộ pháp.
Lôi Động ngạc nhiên nhìn nhìn lên phía trên, rồi sau đó như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt chợt biến đổi.
- Minh Đô, Liệt Hà, đây là Phù Linh tông! Thập Tuyệt Khung Không đại trận!
Kim Vô Hối được hắn nhắc nhở, rốt cuộc cũng nhớ tới, cái màn sáng ở phía trên này đến cùng là cái gì, tương tự đột nhiên biến sắc.
- Tông Thủ ngươi điên rồi? Phù Linh tông Thập Tuyệt Khung Không đại trận, căn bản là chưa hoàn thành. Một khi bố trí trận này, trong vòng một ngày, ai cũng đừng nghĩ ly khai nơi này!
Tông Thủ cười nhạt một tiếng, cái hắn muốn chính là đây. Sau mười hai canh giờ, ai cũng đừng nghĩ thoát đi!
Huyết Vân thiết kỵ, lúc này lấy 400 vạn sinh linh làm tế phẩm!
- Thập Tuyệt Khung Không đại trận? Chẳng lẽ Tông Thủ này đã phát điên?
Ngay tại trong cùng một nháy mắt, trên đỉnh núi Thượng Tiêu Tông, có người cùng Kim Vô Hối đồng dạng phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Mà người xuất ngôn, đúng là Đạo Minh tông Vụ Nguyệt chân nhân. Trong con ngươi, tất cả đều là vẻ ngưng trọng:
- Biết rõ thân ở trong hoàn cảnh xấu, rõ ràng còn dám dùng Thập Tuyệt Khung Không đại trận phong tỏa chiến trường, ý hắn đến cùng là muốn như thế nào?
Lại như có điều suy nghĩ nói:
- Thất Linh Tông, Khí Tông, lại thêm Hạo Huyền tông, Ngũ Tuyệt sơn trang. Bốn đại tông phái này chẳng lẽ không lo lắng tên Tông Thủ này cuối cùng sẽ bại vong?
Hạo Huyền ngồi ở vị trí đầu, cũng hiện lên vẻ bất động thanh sắc, chỉ là trong đôi mắt hiện lên toàn là hối hận.
Trên mặt nửa phần không động, nhưng ở trong bụng, lại như Triệu Yên Nhiên nói, giờ phút này liền hối hận đến nỗi ruột gan cũng xanh lè.
Chỉ nghe ngôn ngữ của Vụ Nguyệt, hắn đã biết một vị Đạo Minh tông, có vài phần thoái ý.
Hắn cũng giống như thế, đại chiến còn chưa bắt đầu, cũng đã nảy sinh hối hận.
Vốn tưởng là được ăn thịt, không ngờ lại cắn phải một viên đá cứng ngạnh đến nỗi có thể đem hàm răng của hắn gãy nát.
Từ khi bảy vạn kỵ quân này đến dưới núi, liền thật sự có quá nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Thất Linh Tông, Khí Tông, Hạo Huyền tông Kim Vô Hối, Ngũ Tuyệt sơn trang Lôi Động.
Mỗi một phe đến đều làm lòng hắn kinh sợ một phần.
Thượng Tiêu Tông hiện nay, kỳ thật đã thua. Vô luận trận chiến này là thắng hay thua, Thượng Tiêu, Huyền Linh tông bọn hắn đều chắc chắn là tổn thất nặng nề.
Chỉ là việc đã đến nước này, đã đâm lao thì phải theo lao, không thể không đánh.
Người của chư tông Vân Giới, phần lớn là đã đến phụ cận xem cuộc chiến này.
Lúc này luống cuống, Thượng Tiêu Tông chắc chắn mất hết thể diện!
Không khỏi nhìn lại người ở bên giới điện phủ, phía sau tông chủ các tông, chỉ thấy Hàn Nghịch Thủy này, thần sắc cũng là âm trầm như nước, cũng không có chút nào hưng phấn, ngược lại là lộ ra vẻ lo lắng. Ngược lại không hổ là người hắn lựa chọn cho vị trí tông chủ kế nhiệm Thượng Tiêu Tông, ước chừng cũng là muốn biết đến lợi hại của trận chiến này.
- Bất quá đó chỉ là tử chiến đến cùng ở trong binh pháp, kế sách đập nồi dìm thuyền mà thôi, cần gì lo lắng!
Đám người trong điện, chỉ có Linh Vi Tử, thần sắc từ đầu đến cuối là lạnh nhạt:
- Càn Thiên Sơn có thể có được thế lực như thế, có thể thuyết phục được Thất Linh Tông tương trợ, xác thực cũng vượt qua dự kiến của chúng ta.
Bất quá trước khi chiến đấu, không phải là chúng ta cũng không có phòng bị chuyện ngoài ý muốn, mới có thể điều động 400 vạn tinh nhuệ của Thiên Thành Minh, tụ tập hơn một ngàn lục giai đạo binh của chư tông?
Một câu, liền khiến cho mọi người giờ phút này đang có chút bất an trong cung điện, đều lần nữa trấn tĩnh lại.
Nói cũng đúng, lần này chỉ là chư tông tập kết lục giai đạo binh, liền có 1200 người rồi.
Một trận chiến này, mặc dù là Thất Linh Tông cùng Khí Tông toàn lực tham gia, lại có sợ gì? Chẳng lẽ còn có thể chuyển bại thành thắng?
Số lượng đạo binh như thế, tất cả mọi thứ, đều sẽ bị đạp thành bụi phấn!
- Lời ấy chính xác cực kỳ, ta xem Thất Linh nhị tông, người mặc dù xuất chúng, nhưng lại chỉ có 400 Thương Sinh Huyền Long sĩ cần phải để ý!
- Có Thái Tiêu Sơn đại trận trợ giúp, chúng ta có thể ổn chiếm thắng thế!
Linh Vi Tử cũng không xem phía dưới nghị luận như thế nào, tiếp đó nhìn về phía Nguyên Không:
- Vô luận đạo huynh hôm nay có cách nghĩ gì. Một trân chiến này, Thượng Tiêu Tông cần đem hết toàn lực. Nếu là thất bại, như vậy sợ rằng cũng không thể nào cứu được Thượng Tiêu các ngươi.
Nguyên Không im lặng không nói, lợi hại trong đó, hắn đã sớm biết rõ, sau đó Linh Vi Tử lại hướng Vụ Nguyết nói:
- Vụ Nguyệt đạo huynh, hiện nay vùng thiên địa này đã sắp phong tỏa.
Trong mười hai thời thần, chúng ta không thể thối lui. Trận chiến này chỉ có thể thắng, không thể bại. Nếu hôm nay cố kỵ thực lực hao tổn mà nhượng bộ, ngày khác thanh thế của Tông Thủ này sẽ càng tăng lên, muốn tìm đến Đạo Danh tông đòi thù giết cha, lại nên làm như thế nào?
Vụ Nguyệt xấu hổ cười cười, thực sự nhẹ gật đầu:
- Yên tâm, Đạo Danh tông sẽ hết sức!
Linh Vi Tử hơi gật đầu, chỉ cần tam đại tông có thể đồng tâm hợp lực, lo gì không thắng? Thất Linh Tông tuy mạnh, có thể sánh vai với Lăng Vân Tông, nhưng cũng không bằng được đệ nhị và đệ tam linh phủ hợp lực.