Thần Hoàng

Chương 1432: Chương 1432: Kẻ địch của Nho môn.




Ta cũng nghĩ như vậy.

Thanh Huyền cũng nở nụ cười, thản nhiên nói:

- Vô luận là Thương Sinh Thất Kiếm hay là Tam Thập Tam Thiên Trận cũng vậy, đều cần Đạo khí Vương Mão chống đỡ. Vì vậy Đại Kiền này, cũng là chỗ mà Thương Sinh Đạo nhất định phải cứu.

Tình Minh lẳng lặng lắng nghe, trong lòng dần dần dâng lên từng chút từng chút vui mừng.

Rốt cuộc cũng đã đoán được ý của Thanh Huyền và Thái Hoàng, ba giáo phái liên thủ, thực lực vẫn là ở phía trên Thương Sinh Đạo.

Tránh đi Thương Sinh Khung Cảnh Tam Thập Tam Trận, quyết chiến trong vòng nội bộ Vân Giới, Đạo môn vẫn như cũ có cơ hội thắng rất lớn.

Lần đại chiến giữa Đạo môn với Thương Sinh Đạo vẫn còn rất lâu mới kết thúc được!

Vương triều Đại Kiền của Tông Thủ quả thật là nhược điểm duy nhất của Thương Sinh Đạo lúc này.

Không chỉ có nàng, mà tất cả người trong Vạn Hồn Quật trong phút chốc đều là mặt mày hớn hở, vẻ mặt phấn chấn.

- Hai người chúng ta đều thấy được, với đạo lý “Chu Tử Lý biệt học chi trí”, tự nhiên cũng nghĩ ra được, hai vị này có thể là người chịu từ bỏ ý đồ hay sao?

Đang nói như vậy, Thanh Huyền đột nhiên trong lòng khẽ động, tầm nhìn sáng rõ hơn rất nhiều, nhìn khung cảnh bên ngoài.

Chỉ thấy ở hướng đông, xuất hiện một quyển lụa sáng màu vàng kim mở ra kéo dài hơn trăm ngàn mét, trôi nổi lơ lửng giữa không trung, rồi bay về phia Hoàng kinh thành ở phương xa.

- Đến từ động Bạch Lộc --

Đó là nơi cội nguồn quan trọng của Nho gia, là nơi thánh nhân truyền đạo thụ nghiệp.

Những người có mặt ở đây, đa phần đều có mục chiếu hư không, đều nhìn về hướng đông.

Sau đó đột nhiên nghe một giọng nói to lớn ngay thẳng hùng hồn từ xa truyền đến:

“Nay cáo Nho sinh thiên hạ, Yêu vương Đại Kiền Tông Thủ mượn tên của giáo phái chúng ta, giết chết Đổng Thánh tiên sư của giáo phái chúng ta. Người này thờ phụng giáo lý Thương Sinh, tín ngưỡng tà thuyết yêu lý. Tại vị mười năm, mỗi hành vi đều đi ngược đạo lý, làm đủ việc hoang đường, vô cùng hiếu chiến, khiến dân chúng bất an. Lại thêm muốn bắt chước Thủy Hoàng đốt sách hãm hại Nho gia, diệt thanh danh giáo phái ta, là kẻ địch của Nho môn chúng ta!”

Thanh âm rõ ràng đó truyền khắp trăm ngàn dặm xa, thậm chí là trực tiếp truyền đến từng người ở trong Khung Cảnh.

Thái Hoàng nhíu mày, sau đó cười không dứt.

- Nho địch à? Đây là kêu gọi Nho sinh trong thiên hạ xem Đại Kiền là địch. Thanh danh hôn quân bạo quân này, thằng nhãi kia ngồi định rồi. Khó được, Chu Hi đạo hữu lúc này nhất định là tức đến sùi bọt mép, muốn cùng sống cùng chết với Đại Kiền rồi --

Mặc dù trong nước Đại Kiền lúc này, dân chúng giàu có và đông đúc, chính trị rõ ràng sáng suốt.

Nhưng cũng không hơn kẻ Nho gia, một bút định xuân thu.

- Sao có thể không tức giận chứ? Nho môn Đổng Thánh chết dưới kiếm Tông Thủ, cơ hồ ngay cả cơ hội sống lại cũng mất. Vị này chính là có tình nghị bạn bè sư phụ với Chu Tử đấy!

Sắc mặt Thanh Huyền lạnh lùng, ánh mắt ẩn giẩu khó dò. Đệ tử hắn yêu thương nhất cũng là chết dưới tay Tông Thủ. Cần thêm năm ngàn năm nữa mới có thể sống lại.

Sao có thể không hận, không giận cơ chứ? Tu hành nhiều năm như vậy, tâm tình ngàn năm không bị dao động lúc này cũng không thể duy trì nữa.

- Nhưng lúc này ba trăm ngàn đạo binh mà quốc quân Đại Thương vất vả kinh doanh mới có được bị hủy hết trong một ngày, chỉ sợ lúc này đang đau đến thấu lòng, chưa chắc có thể đồng ý yêu cầu của Chu Tử.

Muốn tấn công tiêu diệt Đại Kiền, thì phải dựa vào lực lượng của vương triều Đại Thương.

Trong Đạo môn đã có hai trăm ngàn đệ tử nguyên hồn bị thương nặng, những người còn lại cũng cần phải dưỡng thương.

Mà Đại Kiền lúc này, tuy là đi Tinh Binh thăm dò, nhưng vẫn còn lại ba trăm vạn chiến tốt tam giai. Số lượng Huyết Vân kỵ cũng đạt đến ba mươi ngàn.

Mà trong nước thì võ phong đang ở giai đoạn cực thịnh, nhất là sau khi Tông Thủ lên ngôi. Gần đây cao thủ cường giả ùn ùn xuất hiện.

Trong lúc nguy cấp, lại triệu tập thêm hai trăm vạn đại quân cũng không phải chuyện khó gì.

Nếu Chí Cảnh không chịu ra tay, còn Tôn giả Thánh Cảnh thì vì chịu lực bài xích của ý chí Vân Giới, cảnh giới bị áp chế.

Như vậy thì chủ lực của trận chiến này cũng chỉ có thể ỷ lại Đại Thương.

- Nguyên Thần hoàng đế ư? Hắn đã không còn đường sống nào để lựa chọn nữa rồi. Nếu không chịu thì cứ đổi một hoàng đế khác là được. Thái Linh tông chẳng phải vẫn luôn bồi dưỡng một Liêu vương sao, lấy người này ra thay thế thì bên Chu Hi cũng phải cẩn thận lo lắng một chút thôi.

Thanh Huyền châm chọc hừ một tiếng, đây là trận chiến báo thù cho đệ tử, vì vậy hắn không chấp nhận chuyện có bất kỳ chướng ngại nào chặn trước mặt cả.

Có thể trong một lúc không làm được gì thằng nhóc con Tông Thủ ấy, nhưng lại có thể chặt đứt căn cơ của nó.

Sau này đi thêm một bước tước bỏ thực lực quốc gia, cướp đoạt số mệnh thì đã có thể hoàn toàn bóp chết hắn rồi!

- Lại nói ba trăm ngàn đạo binh của hắn, tất cả đều chết dưới kiếm của Tông Thủ, hắn sao có thể không giận chứ? Yêu quân như thế, sao có thể không sợ chứ?

Trong thính chính các của Phong Hoa cung ở trong kinh thành Đại Thương Hoàng, Ân Ngự bỗng phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi đỏ sậm rơi xuống một tấm giấy trắng đặt trên ngự án, thoạt nhìn trông có vẻ vô cùng chói mắt.

Ân Ngự vẫn cảm thấy trong lòng ngực mình huyết khí bốc lên, khó chịu không chịu được, cũng vô cùng phiền não. Đầu óc quay cuồng, lúc nãy trong chớp mắt, cơ hồ lập tức mất đi ý thức ngay tại chỗ.

Cho đến bây giờ hắn vẫn như cũ không thể tin những lời lúc nãy mình vừa nghe được thật sự là thật nữa.

Không thể tự kiềm chế, vẻ mặt xanh mét, hai mắt đỏ bừng, khóe mắt như muốn nứt ra nói.

- Thật sự là toàn diệt sao? Một trăm năm mươi nghìn Huyền thiết của Đại Thương ta xông vào đại trận đã được đặt tốt. tám mươi nghìn Tuyệt thần tiễn cung, năm mươi nghìn Nguyên thần Huyết Khôi kỵ, tất cả đều chôn thân ở ngoài Thương Sinh Khung Cảnh. Bị Yêu vương Đại Kiền Tông Thủ kia lấy Thương Sinh Kiếm Trận một kiếm chém chết?

Áp lực cực lớn trong phút chốc bao trùm khắp cả phủ cả điện.

Nội thị thiếu giam Cao Nhược run rẩy, biết hoàng đế Nguyên Thần lúc này chắc chắn đang vô cùng giận dữ, thậm chí có cả ý giận chó đánh mèo.

Gần vua như gần cọp, ngay lúc này, mặc dù thân tín như hắn cũng sợ đến tim mật bị vỡ.

Không dám tiếp lời, Cao Nhược vô cùng cẩn cẩn thận thận đưa một miếng ngọc giản đến trước ngự án.

Ân Ngự lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, vươn tay chộp lấy. Chỉ một lúc sau, một tiếng như hổ gầm vang lên. Vật trong tay cũng đã bị nắm đến nát!

Bên trong miếng ngọc giản chứa cảnh tượng ba trăm ngàn đạo binh bị một đòn Thiên Đạo chi Kiếm đánh dập nát.

Giờ phút này, cổ Ân Ngự giống như nở ra gấp mấy lần. Khí chất vương giả không còn sót lại chút nào, nhìn giống như một con hùng sư bị thương nặng.

Một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại được. Ân Ngự thở ra một hơi sâu, giận trừng mắt nhìn Hàn Lâm viện Trực học sĩ Tả Tín.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.