Thần Hoàng

Chương 1590: Chương 1590: Không ai tới đây. (2)




Nhưng tinh thần Đạo Huyền đã hỏng, cho nên càng thêm vướng chân vướng tay, không thể dùng thần thông, chỉ cần ở nơi thi khí vô tận, lại không bị hạn chế khôi phục, cho nên hắn có chém Đạo Huyền bao nhiêu, khiến hắn bị thương tới nhường nào thì kẻ đó cũng vẫn có thể khôi phục lại được như ban đầu.

Nếu như ở một nơi nào đó thì tình hình sẽ khác hẳn đi, địch ý cường liệt sẽ hiện ra rõ ràng.

Tinh thần Đạo Huyền không còn tình táo, không ngừng bị thao túng, càng không biết nên làm gì.

Lúc này vì bị vô lượng quang năng áp chế, cho nên thần thông của hắn mới hạ tới mức kém nhất.

Trận chiến hôm nay vì thế càng phải tốc chiến tốc thắng.

Hai cánh tay đã bị cắt rời kia chỉ một lúc sau đã sinh sôi ra da thịt.

Luyện thần kiếm của Tông Thủ lại một lần nữa chỉ vào đầu Đạo Huyền, liên tục chém ra hơn ba trăm kiếm, tập trung thẳng vào nguyên hồn tinh hoa và kim đan.

Nếu như không thể nào phá hủy được nhục thân thì, đánh thẳng vào trái tim là tốt nhất.

Chẳng qua kẻ này giảo hoạt như vậy, Nguyên Hồn Kim Đan không ngừng na di, hắn lúc này mới dùng kiếm ý để thăm dò tập trung phương vị.

Mà con ngươi Đạo Huyền cũng co rút lại, tựa như cây châm, trong đó hiện lên vài phần kiêng kỵ.

- Tông Thủ, ngươi chớ có bức ta! Hôm nay bản tọa có bị trọng thương thì cũng có thể cùng ngươi đồng quy vu tận!

Thân thể xoay vòng, thình lình vô số đạo ma chân lực, ở dưới sự dẫn dắt của hắn, không ngừng áp sức lại, chỉ trong chớp mắt đã bạo dẫn linh năng xung quanh, tạo nên sóng triều ba động, gần như không thể nào khống chế được nữa.

Đạo Huyền điên cuồng thu phát, lại hút lấy cực nhiều tử sát lực, ngưng tụ lại để đối kháng với vô lượng chi quang của Tông Thủ. Tông Thủ chỉ bật cười một tiếng ,cũng không hề chần chờ, đạo kiếm quang thứ hai kia lại lần nữa trảm tới.

Cốt thuẫn tử khí vẫn nát bét bởi liệt diễm cuồng mãn kai. Đôi tay dưới sự oanh kích liền chia lìa khỏi bản thể.

Trong mắt Đạo Huyền nay chỉ còn lại sự tức giận không cam lòng…

Cái tên Tông Thủ này xem ra còn điên cuồng hơn cả hắn! Biết hắn là Thánh giai, lại còn chuẩn bị tự bạo nguyên thần thân thể thế mà vẫn dám tấn công qua đây sao?

Thực sự là không sợ chết hay sao?

Kiếm ảnh trùng trùng trên cao, khiến cho Đạo Huyền không thể nào áp chế được ý nghĩ điên cuồng trong mình.

Toàn thân chợt phát nổ, nguyên lực bàng bạc tựa như sóng thần, đánh thẳng tới tứ phía, trùng kích tất thảy.

Đại bộ phận lự c lượng dều đã bị Đạo Huyền dùng tới để phản kích với Tông Thủ.

Tông Thủ chỉ lạnh lung, không lùi má tiến thêm. Kiếm thế lại sắc bén hơn vài lần! Mạnh đến mức chưa bao giờ mạnh hơn, tiếp tục phát nổ, nguyên lực chống đỡ! Phá tập ! Trùng kích.

Tuyệt không giữ lại nửa phần lùi cho mình, cũng không cho đối phương dù chỉ là một nửa phần sinh cơ.

Cho dù đồng quy vu tận thì sao? Bản thân mình vẫn là kiếm.

Đệ nhị nguyên thần vẫn còn ở trong thể nội, nếu như bộ thân thể pháp tướng bị hồn phi phách tán thì vẫn có thể phục sinh được.

Chỉ là sau này khôi phục sẽ khó khăng hơn chút, nếu không cẩn thận thì nguyên thần sẽ không chữa trị được, ngày sau hẳn là mất đi khả năng đi vào Chi cảnh.

Nhưng hôm nay có ra sao thì hắn cũng phải chêt!!!

Hắn muốn tận mắt nhìn thấy Đạo Huyền ngã dưới kiếm minh, trù điều đó bất cứ kết quả nào cũng không được.

Có thể làm thì phải tiến! Không được lùi!

Kiếm quang phân ra chỉ trong sát na đã hóa thành hàng tỷ ánh sáng, trong lúc này hắn bỏ qua tạp niệm, chuyên tâm một kiếm mà đâm ra. Tuy ý lực lượng mạnh mẽ cương mãnh có thể trùng kích cả nguyên thần. Luyện Thần kiếm lúc này cũng đã tiếp cận với sự, thực là chán a pdodongj

Ở vào thời khắc cuối cùng, Tông Thủ thiếu chút nữa cho rằng pháp thể, của mình thực sự sẽ phải hủy ở dưới sự trùng kích của Nguyên lực, thế nhưng rồi lực lượng bạo loạn kia lại bị kiếm quang của hắn tiêu hao gần như biến mất

Mà ở đối diện, khoảng ba ngàn trượng, hồn thể Đạo Huyền thực sự kinh ngạc tới không gì sánh bằng, biểu hiện ra vẻ không thể tin vào mắt mình được.

Cảm thấy khá kỳ quái vì Tông Thủ không hề có ý tránh qua.

Tông Thủ cũng hơi ngẩn người, sau đó liền bật cười, tiếng cười ẩn chứa sự chê cười.

Vị Ma chủ này vào thời khắc cuối cùng cũng không có ý muốn chết, không dám cùng hắn đồng quy vu tận.

Tuy cái tên Ma chủ Đạo Huyền này có sáu ngàn năm đại kiếp nạn nhưng hắn cũng là một kẻ tham sống sợ chết mà thôi.

Nếu không phải bản thân lâm vào tử địa, thì hà tất hắn sẽ bị Tông Thủ làm cho chật vật đến như thế?

- Thật tiếc khi trẫm nghĩ ngươi là nhân vật hào kiệt! Nhưng kẻ như ngươi hóa ra đến cả Hàn Thanh cũng không biết. Đạo Huyền vượt qua đại kiếp nạn sáu ngàn năm trước, thực là buồn cười! Quả nhiên không phải là anh hùng thì có nghĩa là cẩu hùng. Sáu ngàn năm trước, chẳng lẽ không có ai mạnh hơn ngươi sao?

Thế gian vô anh hùng, cho nên cẩu hùng vang danh!

Trong mộ Tần Hoàng, có hơn mười vị Tôn giả, Thần giai tu sĩ hơn trăm người, có biết bao nhiêu thế hệ đã trải qua thời kỳ đó.

Tông Thủ nói như thế cũng không khác gì đã lôi tất cả bọn họ vào. Nhưng cũng không có ai dám nói những lời này không đúng. Bởi những gì Tông Thủ nói ra thì không có ai có thể phản bác.

Đạo hồn thể của Đạo Huyền cũng không có biến hóa gì, nhưng mọi người có thể cảm nhận được ý niệm bên trong đó, chính là uất ức tận cùng.

Là hận, cùng với sự tuyệt vọng vô tận!

Kiếm quang của Tông Thủ còn chưa dứt, dưới sự tự bạo của thân thể kia, dần áp súc đến khoảng cách mười trượng. Sau đó lại bạo phát, long trời lở đất chém thẳng tới hướng Đạo Huyền.

Chẳng qua lúc này Tông Thủ khẽ ân một tiếng, nheo mắt lại, trong đó hiện ra sự nguy hiểm.

Cái tên Đạo Huyền Ma chủ ở trước mặt hắn đã không còn năng lực bảo mệnh hay chạy trốn nữa rồi.

Một kiếm liền có thể đánh chết, cũng không tốn quá nhiều công phu.

Lúc này khiến cho hắn lưu ý chính là phương vị của Đạo Huyền.

Khí tức hiện ra, một thân ảnh nữ tử đột nhiên xuất hiện ở cách đó mười trượng.

Trong tay cầm liêm đao thực lớn, quấn đầy xiềng xích, mà thân ảnh kia cũng là người mà Tông Thủ quen thuộc, người mà hắn nhớ thương hơn mười năm rồi.

- Lãnh Đại Ngọc?

Thế nào lại là nàng ta ?

Xuất hiện ở trong Tần mộ thì cũng không có gì mà kỳ quái hết. Tu sĩ thiên hạ ai mà chẳng thèm nhỏ dãi với những trân bảo bên trong Tần mộ đâu.

Nhưng mà nàng ta tại sao lại tới đây?

Chẳng lẽ lại giống như Già Minh La Vương, muốn cứu lấy tính mạng Đạo Huyền, muốn làm địch của hắn?

Tông Thủ nhíu mày, kiếm thế vẫn ngưng tụ, không hề có ý tán đi, vẫn mạnh mẽ như cũ, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, sắc bén hơn ba phần!

Lúc này không phải là lúc từ bỏ, nếu như đã đến mức này thì Đạo Huyền này hắn cũng không thể nào dễ dàng bỏ qua!

Cho dù gặp phải nữ tử mình đã từng lưu luyến si mê, xuất thủ ngăn cản thì hắn cũng phải bỏ ra một cái giá lớn để làm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.