- Bệ hạ ra ý chỉ nói là
Phong Ngọc tại phương bắc lâm chiến bất lực, đến nỗi cùng bắc man mấy
trận đều không thắng không bại hao tổn lương hướng. Coi như là sư xuất
hữu minh, bất quá bệ hạ có ý đó! Bắc man mạnh thế nào ta và con biết rõ, Phong Ngọc là danh tướng bách chiến dùng không tới trăm vạn binh lính
đã lực kháng gấp ba lần có thể không thắng không bại đã là rất không dễ
dàng.
Võ tướng trung niên hàm hàm hồ hồ đáp, tiếp theo lại giọng nói vừa chuyển mang theo chút ít bất đắc dĩ:
- Bệ hạ anh minh không biết lần này vì sao lại thất sách như thế. Ta
cũng chỉ đành một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ mà càng lo lắng dù sao so
sánh với Phong gia, Thạch gia ta càng có thực lực chuyển biến Đại
Thương. Ba huynh đệ các con trừ con ra thì đều nắm giữ chức vị quan
trọng, phong hào đốc suất, chưởng tinh binh hơn mười vạn. Thạch Thiên Lý ta lại xuất hiện quái thai như con nữa.
Một câu cuối cùng này, Thạch Việt lơ đễnh thần sắc ngưng trọng nói:
- Phụ thân lo lắng con sẽ giống Phong Thái Cực là Thần Hoàng tương lai
sao? Mặc dù không phải cũng đích thị là một trong hậu tuyển Thần Hoàng?
Thạch Thiên Lý không nói lời nào nhưng thần sắc lại lộ vẻ đúng như thế. Thạch Việt cười ha ha ẩn lộ vẻ tự đắc:
- Nói như vậy, con xác thực mạnh hơn Phong Thái Cực, phụ thân mong đợi
như thế, hài nhi không biết nên cao hứng hay không? Theo con được biết
thì Thần Hoàng trong dự ngôn thượng cổ nhất định là chính thống là nhân
tộc, là hậu duệ quý tộc xuất từ danh môn hậu duệ, võ đạo mạnh mẽ tuyệt
đối, vô địch bát phương! Phong Thái Cực quá mức kiêu hùng mới tự rước
lấy họa cho Phong gia thôi . Bất quá có Kiếm Tông phù hộ, liệu đến bệ hạ cũng sợ ném chuột vỡ bình, không dám quá mức! Chẳng qua hiện nay đại
thế gia Đại Thương có hậu bối đệ tử xuất sắc không chỉ Phong gia cùng
Thạch gia ta, còn có mấy chỗ nữa cũng đang sợ hãi.
Thạch Thiên Lý gật nhẹ đầu, ánh mắt lộ vẻ vui mừng, ngữ khí bất đắc dĩ nói:
- Chắc chắn là như thế! Mấy vị đồng liêu của ta hôm nay ngay cả bình
thường nói chuyện đều cẩn thận rồi. Bệ hạ lúc này tuy là dùng nhân thiện mà nổi danh nhưng lúc hắn mới bắt đầu kế vị, thủ đoạn hung ác khiến
người ta sợ hãi rất sợ chọc phải nghi kỵ của bệ hạ.
- Ta đoán cũng là như thế! Linh triều sắp bắt đầu, trong triều Đại Thương đã xuất hiện loạn triệu, bệ hạ bắt đầu nóng nảy
Thạch Việt nheo mắt lại, ở trong chỗ sâu đáy mắt hiện lên một tia quang trạch khó hiểu:
- Như vậy phụ thân chuẩn bị như thế nào? Xin phụ thân nói thật cho con biết!
Thạch Thiên Lý cũng liếc thật sâu thiếu niên này, thần sắc nhàn nhạt nói:
- Thạch gia ta lịch đại chịu trọng ân hoàng thất không thể bội bạc. Nếu
bệ hạ còn có thể tin được Thạch Thiên Lý ta như vậy Thạch gia ta chính
là trung thần Đại Thương. Nếu như không tin được thì làm ý định khác.
Tóm lại Đại Thương này có thể bảo vệ thì bảo vệ còn không thì phải
đổi.
Thạch Việt cười cười đứng lên thi lễ với Thạch Thiên Lý:
- Phụ thân anh minh! Đã là như thế, xin phụ thân cho ta một tinh binh đi chinh phạt dị giới.
Thạch Thiên Lý lập tức khẽ giật mình, lần này trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, mà Thạch Việt lúc này cũng đứng dậy cười giải thích:
- Phụ thân ngạc nhiên điều gì? Hài nhi một mực liền suy nghĩ, vì sao dị
tộc chư giới xâm lược Vân Giới ta mà Vân Giới thì không thể đánh ra
ngoài? Lúc này bất đồng với thời đại Vân Hoang, khi đó linh pháp võ đạo
Vân Giới tất cả đều u ám. Nhưng đến thời kì cuối Vân Hoang đều có mấy vị Chí Cảnh, lúc này vực nội là số một. Vạn năm gian tu dưỡng sinh lợi,
Vân Giới nguyên khí tận phục. Thượng cổ không phải cũng có lời tiên
đoán? Vị Thần Hoàng kia bách vạn thế giới chi chủ, suy đoán nhất định là muốn tiến công chiếm đóng chư giới mới có thể. Đã là như thế, không
bằng do Thạch Việt ta đánh trận ngoại vực đầu tiên. Vừa mới trước đó du
lịch ngoại giới phát hiện một thế giới tuy cằn cỗi nhưng lại vô chủ,
nếu có được nó ít nhất làm cho tiền lời hàng năm của Thạch gia ta tăng
gấp đôi.
Thạch Thiên Lý tinh thần hoảng hốt, cả đời hắn kinh lịch qua rất nhiều
chuyện nhưng lúc này cũng bị lời nói của Thạch Việt hù dọa.
Nhưng hắn rốt cuộc là nhất gia chi chủ, một trong hơn mười có quyền thế
nhất Vân Giới lòng dạ thâm hậu. Chỉ một lát đã bình tĩnh lại:
- Việt Nhi, làm sao đột nhiên nghĩ đến việc này, có mấy phần nắm chắc?
- Phụ thân! Trong triều Đại Thương đoán chừng đã không cho ta cá lớn,
không muốn nhàn rỗi thì phải đi ngoại vực luyện quyền cước.
Thạch Việt cười cười hai đấm chạm nhẹ nhau, hắn mười phần tự tin:
- Linh triều nổi lên, một ít kẽ nứt thượng cổ Vân Giới dĩ nhiên mở ra.
Hài nhi liền nắm giữ một cái Linh Hà đi thông ngoại vực, trong tay có
bảy bảo thuyền vận mười vạn người. Chỉ cần tìm một tiên cảnh tu sĩ phá
vỡ bình chướng thế giới kia là được! Tu giả thế giới kia chưa đủ 300
vạn. Chỉ cần mười vạn người trấn áp là có thể chiếm cứ, hơn nữa nơi đó
cực kỳ vắng vẻ, không sợ người khác phát giác!
- Thật sao?
Ánh mắt Thạch Thiên Lý sáng lên rồi lại lập tức nhạt nhòa:
- Việc này qua chút ít thời gian lại nói, ta cần tinh tế xem xét đã.
Lúc này tình hình Thạch gia vào không được lui không được, chẳng thể đem tinh lực đặt ở ngoại vực.
Bất quá loại chuyện này là đi đầu trong Vân Giới nhất định phải cẩn thận.
Cẩn thận một ít, tuyệt không có sai.
***
Ở trong Trầm Luân Vân Hải, Tông Thủ ngồi xếp bằng trong hư không, ánh
mắt hắn nhìn Trụ Cực Mệnh Thế Thư tan rã mà không có tiêu cự.
Bất quá hắn không phải vì thân thế của mình, vì lai lịch của mình mà cảm giác mờ mịt.
Ngay tại một khắc này Tông Vị Nhiên ném thiên thư màu xanh da trời vào hồn hải của hắn thì Tông Thủ đã hiểu rõ hết thảy.
Chính mình thật sự là Tông Thủ, tự nhiên cũng Đàm Thu.
Tông Vị Nhiên đang cười cười nhẹ vỗ về đầu của hắn như khi còn bé.
Tông Thủ im lặng hồi lâu, mình nói như thế nào cũng đã ngoài năm mươi tuổi rồi không còn là tiểu hài tử.
Ông tuy là cha ta nhưng loại sự tình này bây giờ là quá mức! Muốn chấm nhận được mới là lạ.
Hơn nữa chính mình tốt xấu gì cũng là Yêu Vương một phương, bị người ta nhìn thấy thì còn thể diện gì?
Tông Thủ cố tình giãy dụa, cơ bắp tứ chi căng cứng nhưng Tông Vị Nhiên ở bên cạnh không thấy có động tác gì lại có thể áp chế khiến hắn không
thể động đậy.
Chỉ có thể tùy ý để "Phụ thân" xoa xoa đỉnh đầu của mình.
Trong lòng Tông Thủ không được tự nhiên nhưng lại chỉ cảm giác một cỗ ôn hòa như nước ấm chảy trong ngực khiến hắn cảm thấy vô cùng lưu luyến,
phảng phất trong lòng có chỗ dựa. Thì ra trên đời này hắn còn có thân
nhân.
Hai mắt Tông Thủ trở nên ẩm ướt.
Hơn mười năm thời gian, từ khi mẫu thân Kiếp trước chết đi, hắn chỉ sống một mình tới kiếp này.
Tông Thủ không khỏi thầm mắng chính mình đúng là ăn hại, có thêm một "ông già" thôi mà, cần gì phải kích động như thế?
Phải thương tâm uể oải mới đúng, đời này lại không thể sống tự do rồi.