- Lẽ nào quốc quân còn muốn cùng ta đánh một trận?
- Chiến lại có ngại gì?
Mày kiếm nhếch lên, Tông Thủ lại không có lập tức rút kiếm, mà là ý vị thâm trường hỏi ngược lại.
- Chỉ cần Nguyên Mộng chân nhân nguyện ý, cô tự nhiên phụng bồi! Lại
không biết chân nhân ngươi, có thể có nhã hứng này chăng?
Nghe tới đây, khí tức của Nguyên Mộng lại là ngưng trệ một chút, trong
mắt thần tình phức tạp, bỗng nhiên sát khí lộ ra, lúc lại do dự chần
chờ, âm tình bất định, đủ loại cảm xúc giao thác.
Sau một lát, mới bình tĩnh trở lại. Đúng là phất phất tay áo, lại cười khẽ lần nữa.
- Năm ngàn linh thạch, mười năm không phạm! Đạo Linh Khung Cảnh ta
tuyệt sẽ không có nhượng bộ thêm. Quốc quân không chịu, vậy thì tiếp tục kéo dài xuống dưới là được! Lần này đạo môn tai kiếp, Nguyên Mộng thừa
nhận! Quốc quân nếu vẫn muốn lưu lại Trung Thổ, liền tùy vào ngươi. Bản
tọa ngược lại muốn nhìn xem, Tông Thủ ngươi có thể ở Trung Thổ này, nán
lại bao lâu?
Sau khi nói xong, hóa thân ngưng tụ giữa không trung kia lại hóa thành từng điểm linh quang, lần lượt tứ tán đi.
Bất quá ánh mắt kia lại vẫn như cũ băng lãnh như nhận, bao phủ Tông Thủ.
- Ta khuyên quốc quân chớ có tự nhìn mình quá cao. Mọi việc vẫn nên có chừng mực là hơn!
Những lời này nói ra, một điểm thân ảnh cuối cùng của Nguyên Mộng cũng tiêu tán toàn bộ.
Hồn niệm uy nghiêm tràn ngập ở đây, cũng biến mất vô tung trong nháy mắt.
- Vẫn nên có chừng mực!
Tông Thủ cười hắc một tiếng, sau đó chuyển người nhìn phía bên cạnh:
- Sư muội ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, chẳng lẽ cũng là muốn nói một câu này với ta?
- Là phụng mệnh của Hàn sư huynh tới khuyên ngươi, chớ có đem Đạo Linh Khung Cảnh bức đến tận cùng!
Hai chữ "sư muội" lọt vào tai, Thủy Lăng Ba bực bội một trận, tổn hao
khí lực thật lớn, mới bình tĩnh trở lại. Tiếp đó mới sắc mặt quái dị
nói:
- Ngươi có nắm chắc như vậy, Nguyên Mộng kia sẽ không hạ sát thủ đối với ngươi chứ?
- Hắn nếu có ý, sớm đã xuất thủ rồi, cần gì phải bàn bạc? Cho dù thực
sự là không tránh khỏi đánh một trận, sư huynh của ngươi ta đây cũng tự
tin có thể chạy thoát. Có cơ hội cùng với Thần Cảnh đánh một trận, đúng
là thể nghiệm hiếm có.
Vừa nói, Tông Thủ vừa hai tay dẫn dắt
linh quyết. Huyết tế chi trận dưới thân không chỉ chưa đình chỉ, ngược
lại từng bước một hoàn thiện.
Huyết quang lóng lánh, từ từ ở giữa mi tâm của hắn ngưng tụ thành một huyết sắc phù ấn.
Một thân chân lực nguyên hồn của Tông Thủ cũng tiêu hao hơn phân nửa.
Bất quá trong nháy mắt, trong miệng Tông Thủ lại cắn vỡ mấy viên đan
hoàn, đem nuốt hết vào bung. Chỉ trong khoảnh khắc đã khôi phục hơn phân nửa.
Chỉ là sắc mặt kia hơi có chút tái nhợt. Chân lực hồn
năng hồn năng dễ khôi phục, tiêu hao tinh huyết, lại không dễ dàng phục
nguyên như vậy.
Thủy Lăng Ba thấy kỳ quái, bất quá nhất thời
cũng không nghĩ nhiều lắm. Chỉ nói Tông Thủ đây là vì bảo đảm an toàn,
vì phòng ngừa vạn nhất mới như vừa rồi. Sau đó lại khẽ lắc đầu:
- Ngay vào mấy ngày trước đây, vị Trọng Quang chân nhân kia từng nhịn
không được, cùng Ngao Khôn động thủ qua một lần.. Trận chiến này Trọng
Quang đại bại trọng thương, chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ chạy. Hai người tuy là đồng giai, nhưng chiến lực lại có chênh lệch lớn! Vị nghĩa huynh kia của ngươi lại là mạnh hơn!
- Ngay tại mấy ngày trước đây, vị Trọng Quang chân nhân kia từng nhịn không được, cùng Ngao Khôn giao
thủ qua một lần. Trận chiến này Trọng Quang thảm bại trọng thương, chỉ
có thể bất đắc dĩ bỏ chạy. Hai người tuy là cùng giai, chiến lực lại rất chênh lệch. Vị nghĩa huynh kia của ngươi thật mạnh! Trọng Quang chân
nhân kia, hai ngàn năm trước đã là thánh cảnh thế nhưng ở trước mặt hắn, cũng chỉ chống đỡ được nửa ngày thời gian."
Thủy Lăng Ba
thần sắc quái dị nói, nhưng trong lòng đối Tông Thủ một trận bội phục.
Người nầy, không biết tình hình cụ thể bên ngoài Vân Giới lúc này vậy mà cũng dám ở trước mặt thần cảnh tu giả nửa bước không nhường, khiêu
khích đối đầui gay gắt. Rõ ràng đã thấy rõ hư thực nguyên mộng kia --
Kiếm giả tuy nhiên can đảm, cũng cần giỏi về mưu thân, tiểu tử này hái cái đó đều làm được.
Tông Thủ cũng là khẽ giật mình, Trọng Quang chân nhân? Đây cũng là ai? Chưa bao giờ nghe nói qua.
Có tư cách để cùng Ngao Khôn động thủ, Thủy Lăng Ba lại chính miệng nói là cùng giai, tự nhiên cũng là thánh cảnh. Hơn nữa có lẽ là đạo linh
khung cảnh ngoại vực nguyên lão.
Tuy nhiên chẳng phải Ngao
Khôn vừa mới tiến nhập thánh cảnh không lâu sao? Mới trước đó, còn bởi
vì hủy diệt Long đan cùng tâm tính không hòa hợp, mà đạo cơ không ổn
định, làm sao lại có thể bị thương nặn Trọng Quang chân nhân kia?
Phải biết tu vi có thể tiến vào cảnh giới này, đều là thiên tài vạn người có một trên thế gian này.
Dù cho thiên phú hai bên có chênh lệch thì cũng là cực nhỏ. Cho dù
chiến lực vẫn có phân biệt mạnh yếu, đó cũng là cao thấp đại đạo, căn
nguyên cấp bậc có sực cách biệt.
Tuy nhiên Trọng Quang này
nếu hai ngàn năm trước đã tiến nhập thánh giai. Không có lý nào áp chế
không nổi Ngao Khôn mới đúng, cho dù Ngao Khôn nắm giữ hủy diệt chi pháp --
Tiếp theo cũng chỉ nghe Thủy Lăng Ba tiếp tục nói:
- Còn có một việc! Là vị Minh Ngọc sư huynh của ngươi để cho ta chuyển
cáo. Nói nhiều nhất là hai mươi ngày thời gian, Đạo Môn khung cảnh sẽ
lại đem hai vị thánh cảnh phản hồi. Long huyền tiên tử Ngao bích cùng
Hoa Vân chân nhân, hai người này từ vạn năm nay song túc song tê(thanh
mai trúc mã), ngoại vực chư giới. Đều là thanh danh hiển hách. Nếu là
một người, hắn còn có thể ứng phó, còn nếu là đôi đạo lữ này liên thủ,
cho dù là hắn cùng Ngao Khôn hợp lực, cũng không có nắm chắc chiến
thắng. Muốn ngươi hết sức cẩn thận --
- Thì ra là thế!
Tâm niệm chỉ vừa chuyển, Tông Thủ đã biết nguyên mộng tử này, nguyên nhân vì sao hôm nay ngoài mạnh trong yếu .
- Sư muội ngươi là muốn nói. Vị kia nguyên mộng không dám động thủ, tuy là có phần cố kỵ vị nghĩa huynh kia của ta. Mặt khác cũng vì hai vị
thánh cảnh này sắp trở về Vân Giới, bởi vậy không muốn mạo hiểm?
Trong lòng hơi thấy tiếc nuối, lúc trước hắn thiếu chút nữa liền cho
rằng, nguyên mộng tử này thật sự là bị chính mình ' dọa ' lui.
Không gì hơn cái này cũng tốt. Khi hắn muốn làm sự tình gì thì cũng có mấy phần nắm chắc.
- Trẻ nhỏ dễ dạy!
Bên kia Thủy Lăng Ba cười híp mắt gật đầu:
- Cho nên Hàn sư điệt hắn, mới chịu ngươi không thể quá mức! Đạo Môn
nội tình thâm hậu. Khung cảnh trong vòng, trừ nguyên mộng tử này ra, mặc dù có thể đã bị áp chế trong tay ngươi. Thế nhưng phía trên khung cảnh
còn có động thiên. Bên trong mấy trăm dư vị tôn thần, tuy phần lớn đều
đang ngủ say dưỡng thương. Nhưng cũng khó bảo đảm Đạo Môn sẽ không nổi
điên, đem động thiên trước tiên mở ra, hoặc là thỉnh mội hai vị tiên sư
hàng lâm.
Tông Thủ mày nhíu lại, động thiên? Tiên sư?
Động thiên hắn nghe nói, tam đại động thiên áp đảo trên ngũ khung cảnh.
Ma đạo hai nhà, các chưởng thứ nhất. Bất quá lớn nhất là do Nho gia nắm giữ.