Tựa như địa giai đạo binh Chân Vũ kiếm sĩ của Đạo Linh Khung Cảnh, chính là một cửu giai tu sĩ không thể độ kiếp, nên đành tu luyện đạo môn Chân Vũ Thần Tiêu để tiến nhập vào Linh Cảnh.
Thực chất thì thế cũng không phải là hoàn toàn đạt được, nếu muốn tiến thêm một bước thì rất là khó, lại không có khả năng thu được thần thông Linh Cảnh, hơn nữa sự chênh lệch với tu sĩ bình thường sẽ càng lúc càng lớn.
Cũng không phải là những kẻ không còn hy vọng thì sẽ đi thử một lần.
Chỉ có Hi Tử Nguyên Hải Dịch Linh Pháp là có chút khác biệt, là một bộ hợp chế cùng với Nguyên Hải thương sinh linh sĩ trong chư giáo, không tính là xuất chúng, chỉ đứng ở tầm trung mà thôi.
Hơn nữa có thể dùng đạo binh để tự bồi dưỡng lấy thần hồn nguyên khí hải, dịch hóa chân linh.
Chỉ cần kiên trì bền bỉ thì ắt có hy vọng phản hồi chính đạo.
Theo như Tông Thủ biết thì Thương Sinh Đạo có ít nhất là ba vị Thần cảnh, là từ nhất đẳng binh mà đi tới bước này.
Nếu có thể dung nhập được môn công pháp này vào trong Thái Thượng Tru Ma Lục thì có thể tang cường thêm sức mạnh.
Về phần Cứu Diễm Binh phần quyết của Lục gia thì cứ để đó thôi.
Mậc dù có thể tốt hơn một chút, nhưng cũng phải nghiền ép ra từng chút tiềm năng một.
Vừa tăng lên chiến lực đạo binh, vừa tăng lên thọ nguyên, có thể sử dụng lâu dài.
Có lẽ xuất phát từ thiên tính, hoặc giả cũng có thể là chịu ảnh hưởng của kiếp trước.
Nói chung chỉ cần không phải là sinh tử chi địch, thì Tông Thủ làm việc luôn lưu lại một đường lui.
Hắn có ý nghĩ cực đơn giản, những người này hiệu lực vì hắn, như thế thì hắn cũng phải có trách nhiệm với bọn họ.
Không chỉ có đòi hỏi mà không bỏ ra một phần lực.
Đến lúc đó thì so sánh đạo binh với kiếm trận thì ở những chỗ then chốt, còn có chút thiếu hụt.
- Công quyết đã hoàn thành chín phần chín rồi, kiếm trận cũng có thể dùng tạm rồi, những thứ còn lại cần Ngao Khôn giúp ta.
Đứng ở trên Ích Ma thần toa, Tông Thủ vẫn luôn nghĩ tới đồ án kia, luôn diễn dịch công pháp kinh văn.
Sau một lát thì mặt hắn hiện lên vài phần bất đắc dĩ.
Chín thành chín, có thể thấy cách hoàn thành không xa.
Nhưng nói cho cùng, thì một phần nhỏ này mới là then chốt, tựa như đạo binh, chỉ cần có một chút kẽ hở ngoài ý muốn, liền có thể giết chết người, không thể không cẩn thận được.
Chỉ là bản thân cảnh giới có hạn, cho nên hắn với Diệp Hiên thực sự khó có thể làm tốt được.
Cũng đành chờ Ngao Khôn vậy, cùng với một người khác, Bán bộ Chí Cảnh, Ngao Di.
Nghĩ tới đó, Huyết đồng của Tông Thủ hiện ra, chiếu rọi hư không.
Đây là một trong những năng lực mà hắn có được sau khi Huyết đồng biến dị.
Thần thông huyết đồng của hắn, thứ nhất là huyễn thuật, thứ hai là ngự phần, thứ ba là bẻ gãy sự vật và không gian, thời gian pháp tắc, thứ tứ là khống ngự. Ánh mắt hắn vừa động, tựa như nắm trong tay thủy hệ linh năng, thủy hỏa thần thông biến ảo, đó là thứ năm.
Trừ những thứ đó, còn có năng lực khác nữa, cái này có liên quan tới chiếu hư không, đó là môt loại thần thông phức tạp vô cùng.
Có thể thấy được chu vi, tất cả ngũ thế giới trong hư không.
Nếu như dùng tinh thần đạo chủng, na di thần thông thì được lợi ích rất nhiều.
Ba mươi ngày thời gian trôi qua, Tông Thủ sau khi quen thuộc với Thái Thượng Tru Ma Lục thì bỗng nhiên có được đồng thuật của mình.
Thành quả không phải là nhiều, chỉ có thể giúp cho bản thân không sợ mấy thứ thời gian, không gian đó, không cẩn thận là có thể bị ăn mòn, phá hỏng thậm chí là đánh thành bột phấn.
- Đến rồi!
Ánh mắt Tông Thủ sáng ngời, cuối cùng cũng thấy được tung tích của Ngao Khôn.
Khẽ cười rồi hắn thu hồi huyết đồng.
Chỉ một khắc thời gian, thân hình của Ngao Khôn đã hiện ra trước mặt hắn.
Vẫn là bộ dáng mấy năm trước, không hề kích động, tựa như chả có chuyện gì có thể ảnh hưởng tới hắn.
Mà khi trông thấy đôi mắt của Ngao Khôn, trong lòng Tông Thủ có chút căng thẳng.
Vì nữ nhân kia, có đáng sao?
Lại nghe hắn cười lớn:
- Ta không có mù.
Hắn bước chậm rãi tới bên thuyền, đảo “mắt” qua ba người, thần niệm đảo qua rồi mới lại bước tiếp
Tông Thủ khẽ lắc đàu trong lòng, không mù sao? Ngao Khôn lúc này chính ra có chút bất tiện.
Chẳng qua những lời này không tiện nói, cho nên hắn hướng vị bạch y nữ tử đi theo Ngao Khôn thi lễ.
- Tông Thủ kính chào tẩu tử!
Ngao Di Vi tựa như sững sờ, có chút tự tiếu phi tiếu, dù chưa lên tiếng trả lời, nhưng cũng không phản bác.
Ánh mắt nhìn Tông Thủ có cảm giác thân thiết vô cùng.
Thân hình Ngao Khôn có chút cứng đờ, khẽ ho nhẹ nói:
- Ta tới tìm ngươi thì đám Cửu Đô Tiên Đình đã chuẩn bị hạ thủ với Nguyên Liên thế giới của ngươi, Nhược Thủy không thể liên hệ được ngươi cho nên không thể làm gì khác là báo cho ta biết.
Tông Thủ nhíu mày, giọng lạnh lẽo:
- Bọn hắn phải chăng là muốn chết?
Ngao Khôn cũng không nói gì, coi như là đồng ý, Tông Thủ lại hỏi ngược lại.
- Đạo môn và Thuấn Không long tộc có gây trở ngại gì không?
Ngao Khôn nghe vậy, liền khinh thường cười.
- Ta hôm nay bị thương, không đi tìm bọ chúng, đó là phúc khí của bọn chúng, chứ không thì cái đám nhãi nhép ấy sao dám tìm ta gây phiền phức đây?
Trong câu nói tràn đầy tự tin.
Tông Thủ cũng không cảm thấy sự cuồng vọng, tiêu vong chi pháp lại có thể uy hiếp được Chí Cảnh, những tên Thánh cảnh cường giả kia thì làm sao có thể lọt vào trong mắt Ngao Khôn đây ?
Huống hồ ở bên cạnh hắn còn có một người là Ngao Di
Hai người liên thủ là đủ để quét ngang Cửu Đô Tiên Đình rồi, tất cả các Thánh cảnh cũng phải thua.
Bão cát ngập trời, sát khí trùng thiên, hơn mười vạn tên sĩ tốt mang theo kiên giáp, lợi nhận, đuồi giết trong hoang mạc nơi đây.
Ở nơi hoang dã này xác chết khắp nơi, vô số nơi đều bị tiên huyết nhuộm thành một màu đỏ sậm.
Nơi đây là tây bắc Nguyên Liên giới, tên là Tây Lịch nguyên, cũng không phải là yếu địa, chỉ là ở phía cánh tay nam mà thôi.
Ở trong ngàn dặm nơi đây thì để có thể gặp phải nguy hiểm, phụ cận nơi đây có hơn mười đại ốc đạo, có thể giúp đại quân nghỉ ngơi.
Trang Vũ đứng ở trên một cồn cát cao cao, lặng lẽ nhìn chiến trường ở phía dưới.
Lúc này đang là đại thắng, liên minh Đông diện liên mình phơi thây ở đây đã đủ mười ba vạn quân.
Mà chiến cuộc lúc này còn vẫn còn đang căng thẳng!
Mấy vạn tinh nhuệ kỵ quân đang truy kích không ngừng, không ngừng tách ra, ngăn chặn đánh cho đội hình đối phương biến thành mảnh nhỏ.
Mà chỉ cần hai vạn Thiên cương kiếm sĩ cùng với một vạn Huyền Đô vệ làm chủ, còn hai mươi vạn bộ tốt thì chăm chú đuổi theo sau. Cấp tốc tấn công! Bằng tốc độ nhanh, hoàn toàn không biết thế nào là mệt mỏi, không ngừng thu gặt lấy sinh mệnh địch nhân!
Khí thế cương mãnh, tinh thần sĩ khí lên cao vô cùng.
Thắng cục như vậy, chỉ trong mấy tháng, Trang Vũ đã gặp qua vô số lần rồi.
Từ lúc mới bắt đầu thủ, đến khi bỏ qua được tất cả phòng ngự, chỉ có mãnh liệt cuồng công.
Những cuộc chiến như này, hoặc thắng hoặc thua, mặc dù đã mất đi mười vạn người, nhưng cũng không thể tác động tới thần kinh của hắn.