- Nàng này bên trên ứng với Diêu Quang, mệnh cách lại mịt mờ. Chỉ có
cầm trong tay ấn soái, thống lĩnh trăm vạn binh, mới có thể cùng tinh
thần hưởng ứng?
Nói đến chỗ này, Ân Ngự bật cười một tiếng, cũng không phải là mỉm cười, ngược lại là mang theo ý tự trào phúng, hàn ý um tùm.
- Nàng này là bất thế danh soái, tướng tài trung thượng, lại có thể thống lĩnh thiên quân vạn mã. Vốn là cột trụ của Đại Thương ta, lại bị bổn
vương tự tay nhường lại cho kẻ khác?
Mọi người trong Dưỡng Tâm điện đều là mặt ẩn chứa sầu khổ. Thần sắc của Trọng Huyền cũng là càng khó coi, khổ sở nói:
- Là Trọng Huyền vô năng, trên người nữ này đã nhìn sai rồi.
Ân Ngự lại khẽ lắc đầu, mệnh cách vận số vốn là việc khó có thể chính thức liệu định.
Tín mệnh, làm sao mà trị quốc?
Bản thân hắn cũng không phải chỉ tin tưởng vào vài câu nói của mệnh số, sở
dĩ khiến cho người bậc này rời đi, nói tới nói lui, còn là nguyên cớ do
mình.
Là quân mà không thể nhìn người, dùng người. Chỉ vì mấy
chục cuộc chiến của Khổng Dao, thủy chung chỉ là tướng tài trung thượng, liền trong lòng còn có khinh thị.
Lúc này nghĩ lại trận mẫu, nàng này quản hạt chư quân, đối với đại cục nắm chắc, lại cũng không phải là không tinh chuẩn.
Càng khiến cho người ta ngạc nhiên, chính là Tông Thủ kia, yêu vương tiểu quốc lại có ánh mắt như thế.
Sớm bố trí mưu đồ, đem người lừa gạt đến Càn Thiên. Càng dứt khoát quyết đoán, đem mấy trăm vạn đại quân, tất cả đều phó thác.
Mấy tháng trước, hắn cũng đã hối hận, chỉ là giờ khắc này, hối hận lại không kịp nữa rồi.
Bất quá trước kia, hắn vẫn có đầy đủ kiên nhẫn, chờ đợi Khổng Dao này phát
triển. Cũng nguyện ý để nàng này có cơ hội tiếp tục thống soái đại quân.
Thế nhưng mà lại bởi vì chuyện gì, lại khiến cho cây cột chống trời tương lai của Đại Thương có sai sót?
Trong mắt Ân Ngự chợt lóe lên lệ mang.
Đúng rồi, là Khổng gia!
Nếu không có Khổng gia toàn tộc, đối với phụ nữ bức bách. Lúc Càn Thiên nói gả cho, cũng không thể chờ đợi được.
Khiến cho Ân Ngự hắn liền sớm quyết định qua loa.
Trọng Huyền chân nhân là quốc chi trọng thạch, mặc dù là ngộ phán, cũng có
duyên cớ này, tự nhiên là không phải sai lầm đấy. Mà Ân Ngự hắn cũng
đồng dạng không sai, như vậy sai, cũng chỉ có Khổng gia.
Người của tộc nhân này, ý đồ khó lường, liên kết Dương gia, vốn là đáng chết!
- Truyền chỉ, Ti Thiên Giám chính Khổng Lệ, hôm nay làm việc tản mạn, có nhiều vọng ngữ, cách chức làm Tư Thiên Thiếu Nhất.
Đang nói dở, đã thấy Thái giám nội thị Cao Nhược, đúng là cầm trong tay vài tờ tín phù, vẻ mặt hốt hoảng đi đến.
Ân Ngự giật mình, nhíu mày lên hỏi:
- Phía đông có tin tức, đến cùng là như thế nào?
Cao Nhược chợt tỉnh lại, tiếp theo là thần sắc ngưng trọng cúi đầu:
- Nghe nói là Tông Thủ, Khổng Dao kia dùng thận kính phản quang khắc
địch, khiến cho Dạ Ma chư quân đại bại, chém đầu trăm vạn! Huyết Vân kỵ
không mảy may tổn thất, 200 vạn tướng sĩ, cũng chỉ chết bốn thành.
Hai tay Ân Ngự lập tức khẽ run lên, rồi sau đó thanh âm ngưng trọng hạ xuống.
- Khổng Lệ cách chức làm Tư Thiên tiến sĩ, Khổng Huyền tang sư nhục quốc, bắt lại, chém!
Đồng dạng là ở Hoàng Kinh thành, trong chánh điện của Khổng gia, hào khí nhưng lại bất đồng là một mảnh nhẹ nhõm.
Khổng Lệ ngồi ở ghế trên, thái độ khoan thai, thần sắc tự nhiên.
Ở bên cạnh hắn vẫn còn có một người sánh vai mà ngồi. Nếu Tông Thủ ở đây, nhất định nhân ra người này, là Ngụy Hải mà mấy tháng trước đã bị hắn
chém giết qua một lần.
Giờ phút này nhưng lại cúi đầu, cắn xé một cái chân thú nửa sống nửa chín. Hai bên còn ngồi mấy người của Khổng
gia để bồi tiếp, đều là khí phái con cháu thế gia, chưa từng nịnh nọt,
cũng không thất lễ. Khổng Lệ khẽ mỉm cười, đợi cho Ngụy Hải uống xong
từng ngụm rượu lớn, tựa hồ cảm thấy mỹ mãn, mới mở miệng nói:
- Ngụy soái hải lượng! Ngày nuốt tam ngưu, xem như thương thế cũng tốt rồi.
Ngụy Hải thô lỗ lau miệng, sau khi nghe xong là cười gằn một tiếng:
- Đã khá lắm! Lúc trước thân thể đã hủy, mà thân thể mới này tuy không
tệ, cho tới bây giờ cũng chỉ có thể phát huy được tám phần chiến lực so
với dĩ vãng. Nếu muốn khôi phục, không có mười năm, tám năm công phu,
tuyệt không có khả năng!
Sau khi nói xong, là ánh mắt âm lãnh, nhìn nhìn về phía Đông, ẩn chứa vô tận oán độc.
- Tông Thủ kia, quả nhiên là tiện nghi cho hắn! Lần này không chết ở
trong tay của Dạ Ma, ngày khác Ngụy Hải ta, cũng muốn lấy tính mệnh của
hắn! Người này chính thức đáng chết!
Khổng Lệ cười cười, cũng là lắc đầu:
- Cử động của vị yêu vương kia, thật là khiến cho người ta khó hiểu, bất
quá cũng không phải là không hiểu thấu. Ta xem ý của hắn, hơn phân nửa
là muốn để cho Đại Thương ta và Huy Châu thành quân trọng thương Dạ Ma.
Coi quân tinh nhuệ dưới trướng, hơn phân nửa đều là đang ở Càn Thiên,
liền có thể biết được một hai. Hoặc là cũng biết được Đại Thương ta có ý lui bước, lúc này mới như thế. Bất quá người này, thật là đáng hận!
Ngụy soái oai hùng, ngày sau tất có thế thống lĩnh đại quân, quét ngang
Đông Lâm Càn Thiên!
Ngụy Hải hừ nhẹ một tiếng, thoáng tự đắc, lại lắc đầu khoe khoang nói:
- Không thể nói nhưu vậy! Vị Khổng Dao đồng tộc kia của các ngươi, bổn sự dùng binh, tất nhiên là bất phàm. Mặc dù lần này đại bại, nhưng lại có
thể bảo vệ cho nguyên khí của Càn Thiên Sơn không bị tổn hại. Càn quét
Đông Lâm, những lời này nói thật sự quá xa!
Hai chữ ‘Khổng Dao’ vừa nói ra, hào khí bên trong điện này liền ngưng tụ lại.
Cơ hồ tất cả tầm mắt của người Khổng gia, đều hơi quái dị, nhìn về phía phụ tử Khổng Lệ ở phía trên.
Cũng không có người lên tiếng nói chuyện, tương lai là bất thế danh soái,
đây chính là chư vị danh tướng đương triều âm thầm đánh giá.
Quan hệ của Khổng gia cùng Khổng Dao, ở trong Hoàng Kinh thành, là người người đều biết.
Cũng không biết Ngụy Hải nhắc đến chuyện này, đến cùng là ý gì.
Sắc mặt của Khổng Lệ cũng là cứng đờ, tiếp theo là bật cười một tiếng:
- Kính xin Ngụy soái thứ lỗi! Nàng này là phản nghịch của tộc ta, đã bị
trục xuất ra khỏi gia phả. Khổng Lệ hôm nay nếu là nghe thấy, liền cảm
thấy tâm phiền!
Trong nội tâm lãnh trào, không thèm quan tâm.
Khổng gia tuy chỉ là một thế gia hạng trung của Đại Thương, nhưng vạn
năm kinh doanh, ở trong ngũ đại khung cảnh đều có phục tử. Quan hệ với
đạo gia, càng là ngàn vạn.
Lúc này Càn Thiên Sơn, sợ là đã cách bại vong không xa!
Phất phất tay, liền có người hầu đưa ra một cái hộp ngọc, đưa tới trước mặt Ngụy Hải.
Mắt của Ngụy Hải khẽ híp lại một cái, cũng không đón lấy, mà là nghiêng mắt nhìn Khổng Lệ. Biết được yến hội đã xong, bây giờ đã tới chính đề.
Người thứ hai nhưng lại cười nhạt một tiếng:
- Ở trong hộp này, là một bình Mặc Ngọc Cố Hồn Cao, ba hạt Nguyên Linh
Cực đan, có thể trợ giúp đại soái một tay. Khổng gia sở cầu không nhiều
lắm, chỉ cầu đại soái, chiếu cố cho Huyền nhi một hai!
Ngụy Hải nghe được là mắt sáng lên, Mặc Ngọc Cố Hồn Cao có thể khiến cho hắn sớm hơn mấy năm nắm giữ thân thể này.