Thần Hoàng

Chương 902: Chương 902: Không phải là tội đồ của chiến tranh (2)




Tình cảnh lúc này, cũng là cực kỳ không ổn. Ở trong mắt nàng, càng là đã cách cái chết không xa.

Tông Nguyên thống lĩnh 30 vạn thiết kỵ, lúc này đã chia thành ba đường. Giao thoa về phía trước, trực tiếp đem đường lui của Dạ Ma toàn bộ chặt đứt.

Mặc dù là có thể đào tẩu, lại có thể trốn đi nơi nào? Hướng Đông nơi này chính là biển mây. Duy nhất một con đường phía Tây đã ở dưới sự khống chế của Càn Thiên Sơn, lúc này càng triệt để bị đánh sập.

Chẳng qua khác nhau là chết sớm cùng chết muộn mà thôi.

Hiên Vận Lan lúc này lại là vuốt cầm, là Tần Vương Phá Trận khúc. Tiếng đàn kích động khắp chân núi.

Lúc này thấy chư quân dưới núi đã dần dần thoát ly phạm vi mà tiếng đàn của nàng có thể vang tới, lúc đó mới dừng lại. Hai tay mười ngón, đúng là máu me đầm đìa.

Trong vòng một đêm này, cách mỗi nửa khắc, nàng tất đang một khúc, âm thanh truyền hơn mười dặm địa vực.

An Ninh Tịnh Thần khúc, có thể trị liệu nội thương. Tần Vương Phá Trận khúc thì có thể kích thích đấu chí của con người, phấn chấn sĩ khí.

Biết được tác dụng của tiếng đàn này là cực kỳ bé nhỏ, lại cho dù là khí cơ trong thể nội khô kiệt, cũng y nguyên không muốn buông tha, chỉ nguyện vì Tông Thủ tận giúp chút sức mọn.

Lúc này nghe được Triệu Yên Nhiên nói như vậy, Hiên Vận Lan cười nhẹ ‘Khanh khách’ một tiếng :- Thắng rồi mà còn không vui ? Nhớ rõ bản thân Yên Nhiên hôm qua, còn lo lắng cả đêm. Thái sư thúc tổ túc trí đa mưu, lại có rất nhiều danh tướng hiền thần phụ tá, ntn thật sự bị ép vào tử địa được ?

Triệu Yên Nhiên ‘Xuy’ một tiếng chế giễu, muốn nói tâm lo lắng, Hiên Vận Lan này cũng không kém nàng.

Lại cũng không phản bác, chỉ là ánh mắt hơi có chút sương mù, nhìn về phía Đông.

- Dùng thận kính phá địch. Nữ nhân kia, cư nhiên còn thực là không tồn. Lúc trước xem thường nàng! Nhãn quang của gia hỏa kia thật độc.

Lại khẽ cười nói:- Sau trận chiến hôm nay, vị thái sư thúc tổ kia của chúng ta không biết có được coi là bá chủ của Vân lục chi Đông hay không?

Hiên Vận Lan khẽ giật mình, rồi sau đó cũng là im lặng, rơi vào trầm tư.

Chỉ trong khoảnh khắc, đã rõ ràng ý tứ của Triệu Yên Nhiên.

Vị trí của Huy Châu đảo này, có thể nói là cực kỳ trọng yếu. Cự ly cách trung ương vân lục không đến mười chín ngàn dặm, mà Nam Phong vân lục ở mặt phía Nam, đồng dạng cũng có khoảng cách chỉ mười tám ngàn dặm.

Nếu là khoái thuyền, chỉ cần 3 – 5 ngày đêm liền có thể đến.

Bất quá ở phụ cận ba vạn dặm, trong thập nhị đảo, thì có ba đại đảo được bố trí tứ phía.

Địa vực đổi lại là thời cổ, nhỏ có thể tương đương với đất đai của sáu châu!

Diện tích lớn hơn, đủ tương đương với một cái Đông Lâm vân lục, hơn nữa đều là tài nguyên khoáng sản phong phú, sản vật rất nhiều.

Lúc này phần lớn là ở trong chiến loạn, chư thành tịnh khởi. Cẩn thận nghĩ đến, nếu là Tông Thủ nguyện ý, toàn bộ phía Đông vân lục, không người nào có thể chống lại được.

Mang theo uy thế diệt đại quân Dạ Ma, chỉ cần vài năm kinh doanh, liền có thể đem mấy cái đại đảo này nhét vào trì hạ.

Tâm thần không khỏi là một trận giật mình. Càn Thiên Sơn này, trong lúc không chú ý đã trở thành đại thụ chống trời!

Tiếp đó Triệu Yên Nhiên vừa cười vừa nói: - Nhớ rõ phía nam của trung tâm vân lục còn có mười mấy nơi Man quốc, cùng Thương Sinh Đạo ta có quan hệ không phải là nông cạn. Tông Thủ thế mạnh đến đây, cũng không biết là chư lão trong tông môn sẽ lựa chọn như thế nào.

Trung tâm vân lục rộng lớn vô biên, mặc dù là Đại Thương, cũng không thể đem tất cả địa vực đưa vào trì hạ.

Lúc này ở phía Đông Nam, thì có hơn mười châu không thuộc hắn trị vì.

Chỗ đó cũng là chư cường tịnh khởi, bất quá hắn nói là Man quốc cũng chẳng phải, đúng hơn là Man bộ.

Có rất nhiều bộ tộc tồn tại, cường giả có thể khiến cho chư bộ thần phục. Nếu là yếu thế, lại chỉ có thể phụ thuộc người khác. Bị người ta xưng là vùng Nam Man thiếu văn minh.

Ở thời đại thượng cổ, tù trưởng của chư bộ cộng đồng trị vì hương vị, lại tàn khốc hơn rất nhiều.

Ở trong chư bộ, chém giết tranh đấu không dứt. Thời điểm quyền đấu, cũng thường thường đều là huyết tinh vô cùng.

Thương Sinh Đạo cũng vì ở đây là hỗn loạn chi địa, mới có thể nhúng tay vào.

Bay giờ đã qua vạn năm, cũng đã không chế được một ít bộ lạc.

Buồn cười là, Thương Sinh Đạo tam tông lục môn đều muốn đưa bình đẳng chi đạo của người nọ vào. Nhưng kết quả thường thường là biến thành một hồi loạn náo, chỉ có thể bị ép buông tha cho. Khiến cho rất nhiều môn nhân đệ tử tuyệt vọng, ngược lại càng chuyên chú tu hành hơn.

Cuối cùng có được kết luận, là vùng đất man di thiếu văn minh, dân trí không mở, không thích hợp với bình đẳng chi pháp.

Đại đạo của tổ sư Hi Tử, chỉ có chỗ trung thổ nhân văn phồn thịnh, mới có thể hoàn thành.

Vì vậy hai ngàn năm qua, tam tông lục môn cũng dần dần dừng lại.

Vì vậy thế lực càng đại tăng, rất nhiều Man bộ đều muốn chư tông Thương Sinh Đạo làm chỗ dựa giúp đỡ.

Bất quá Man quốc, đều là trong khống chế của Thương Sinh Đạo.

Tông Thủ hiển lộ khí tượng vô địch hậu thế như vậy, quân thế uy lăng nhất giới.

Thật khó nói tông chủ của chư tông trong Thương Sinh Đạo sẽ có lựa chọn gì.

Bá chủ Đông Nam?

Theo bản năng trong đầu của Hiên Vận Lan lướt qua ý niệm này. Rồi sau đó ánh mắt rụt lại, phát tay gảy nhẹ lên cây đàn, phát ra một tiếng ‘Leng keng’ nho nhỏ.

Tiếng đàn mát lạnh khiến cho tâm cảnh của nàng lập tức bình phục lại.

- Việc này không phải là hai người chúng ta có khả năng xen vào. Hiện này nói những thứ này, cũng thật sự là quá sớm.

Thật là có chút quá sớm, Tông Thủ muốn đem mấy đại đảo ở chung quanh nhét vào trì hạ, ít nhất cần công sức vài năm.

Nam Phong vân lục, lúc này cũng có một cường quốc quật khởi. Quốc quân này cũng là thế hệ kiêu hùng, nhất định sẽ không dễ dàng cúi đầu xưng thần với Tông Thủ!

Muốn tiến công chiếm đóng Đông Nam, đặt chân vân lục. Trung ương hoàng triều nhất định là muốn cảnh giác có thừa. Rất nhiều thế gia tông môn ở trung thổ cũng tuyệt đối sẽ không ngồi im mà nhìn.

Hiện nay Tông Thủ và Càn Thiên Sơn vẫn chưa có đủ thực lực đi ứng phó.

Chỉ là lúc này, khí tượng của Tông Thủ đã thành. Văn có lương tướng như Nhâm Bác, Trương Hoài, võ có soái thần như Khâu Vi, Hổ Thiên Hậu có thể một mình đảm đương một phía. Đợi đến ngày đó, lại cần bao lâu?

Lại chú mục tu la sát tràng phía dưới, tuyệt thế danh tướng, vô song thống soái.

Lúc này ở Vân Giới, quốc gia có thực lực áp chế Càn Thiên Sơn, chính là vượt qua năm ngón tay.

Nhưng nếu ở chiến trận, cũng chỉ có Đại Thương hoàng triều mới có thể dễ dàng thắng một bậc!

- Nói cũng đúng!

Triệu Yên Nhiên lắc lắc đầu, liền nghĩ tới lần gặp gỡ đầu tiên. Nhớ rõ Tông Thủ ngày ấy là ba lăng nhăng đấy, ngồi ở trên Phiên Vân Xa.

Khi đó chính mình chưa từng nghĩ tới gia hỏa bại hoại này lại không ai bì nổi như thế.

Lại nhìn lại thành tựu của hai người, thực khiến người ta làm sao chịu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.