Thần Hoàng

Chương 1154: Chương 1154: Không thể buông tha.




- Ngươi nếu muốn châm chỏ ly gian, sợ là tính toán sai lầm rồi!

- Thật không?

Tông Thủ vẫn cười, sau đó nhìn Đàm Kính.

Người này có chút xấu hổ quay đầu đi:

- Hồng huynh hắn chắc chắn sẽ thắng, Quốc Quân làm những việc uổng chi làm gì. Ngươi ta lúc trước tuy đã ước định, nhưng tình hình hôm nay, chỉ có một mình Quốc Quân chỉ sợ khó lòng thực hiện.

Tông Thủ gật đầu, xem như đã hiểu được. Ấn tượng của hắn về Thiên Phương Hội rớt tới mức thấp nhất, hoàn toàn đá họ ra ngoài phạm vi hợp tác.

Làm việc muốn nắm cả đôi bên, cũng không có lập trường kiên định cái gì, lại có mắt không tròng. Ngày sau nếu đem binh chinh phạt các giới, vậy đầu tiên phải diệt Thiên Phương Hội. Lưu lại loại thế lực này, chỉ cảm thấy có người cầm dao sau lưng, không biết khi nào bị bán đứng.

Nhưng không sao, ngày đó nói như vậy, vốn là chỉ để dò thàm mà thôi.

Người này như vậy cũng không ngoài ý muốn.

Đàm Kính vừa nói xong, người bên cạnh hắn liền cười nói:

- Lão phu ngàn năm nay, lần đầu gặp người ngu như ngươi vậy. Vị Đàm chấp sự này và Hồng Cửu Trần, mấy năm nay tuy là kẻ địch của nhau, kỳ thật đã âm thầm cấu kết, hận không được mặc chung một cái quần. Cửu Đô Tiên Đình nếu có thể chiếm Nguyên Liên giới, vậy Thiên Phương hội sẽ nắm quyền chi phối bảy thành giao dịch ở đây. Cũng chỉ có ngươi mới ngu ngốc tin hắn.

Người kia lại lắc đầu tiếp tục nói:

- Ngươi là đệ tử thân truyền của chí cảnh, kỳ thật một hai lần không tuân theo quy củ thì có sao chứ? Ra tay bắt hai người này thì có sao? Chẳng lẻ Thiên Phương hội còn dám ra tiếng. Cho dù là Cửu Đô Tiên Đình cũng phải nhịn thôi. Ngươi giết Cửu Tĩnh cư sĩ, Thất Thánh Minh có dám làm gì? Bây giờ cũng không được, thật nực cười --.

Hồng Cửu Trần tay cầm chén ngọc, im lặng không nói. Đàm Kính cười lạnh, không thèm để ý.

Dù sao hôm nay chuyện đã thành, mấy người này muốn nói sao cũng được.

Tông Thủ nghe, lẳng lặng gật đầu.

Ngày ấy lúc đáp ứng, hắn cũng đã điều tra. Đàm Kính chiếm lấy một phương Nguyên Liên Giới, quan hệ với các thế lực khá tốt. Cũng có hắn kềm chế, các phương thế lực tại Nguyên Liên giới mới giữ được bình hành. Hắn thậm chí mấy lần xuất binh âm thầm trợ giúp Cửu Tĩnh.

Hôm nay xem ra, loại hành động này chỉ vì tiện trả giá thôi.

Hắn Tông Thủ đến đây phá vỡ bình hành của Nguyên Liên giới, hai ngươi này tự nhiên phải hợp tác thôi.

Lúc đó quả thật chưa nghĩ tới, Đàm Kính và Hồng Cửu Trần đã sớm cấu kết.

Nếu thật sự sự muốn, một tháng trước, có thể một kiếm giết hết tất cả mọi người ở đây.

Tuy nhiên, hắn lúc trước đáp ứng cũng có lý do riêng.

Hơn nữa nếu làm vậy, đối Tông Thủ hắn mà nói, thì có ích lợi gì?

Bốn bề thọ địch sao?

Thất Thánh Minh một mình, có lẽ sợ Long Ảnh, nhưng nếu mấy thế lực lớn hợp tác, vậy thì không chắc sẽ sợ.

Nếu thật sự làm vậy, ngày sau ở ngoại vậy ngoài vực, nhất định nửa bước khó đi.

Muốn chiếm giữ Nguyên Liên Giới, phải vĩnh tuyệt hậu hoạn, làm cho người ta tâm phục khẩu phục.

Hắn nhận ra người này đúng là Phục Việt. Tông Thủ cười cười, sau đó đi đến chỗ ngồi cuối cùng.

Sau khi hắn ngồi xuống, ở phía dưới đình liền vang lên tiên âm. Lại có mười mấy nữ tử thân hình đẹp đẽ nhảy múa.

Tất cả đều có tu mị thuật, hơn nữa dung mạo không tệ, nhìn rất là thoải mái.

Nhưng trong điện, không người nào có tâm tư thưởng thức ca múa. Tất cả đều im lặng uống rượu, vẻ mặt khác nhau

Lúc này không khí trong Tiên điện, vô cùng áp lực.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, đều không nhắc đến câu chuyện lúc nãy.

Hồng Cửu Trần sắc mặt phấn chấn, đôi mắt lóe sáng; Đàm Kính chỉ cười mà không nói, nét mặt hàm chứa vài phần hưng phấn; Phục Việt mấy người, còn lại là âm trầm uống rượu.

Tuy là tiên nhưỡng hiếm có, mấy người đều là ngụm lớn uống thả cửa, hoàn toàn không phát giác được vị gì khác lạ.

Trong điện chỉ có Tông Thủ là sắc mặt bình tĩnh, cười như không cười ngồi phía bên dưới, rót rượu tự uống.

Như vậy ngồi đúng một ngày, cũng không có người mở miệng nói.

Mà dưới đài kia ca vũ vũ nữ, trước sau thì đã thay phiên ba lượt.

Lúc này mọi người trong điện, nhiều người tâm hồn đều đã bay bổng.

Tông Thủ cũng âm thầm tính thời gian, chiến dịch mấy trăm vạn người, tuyệt đối không đơn giản, thường thường là lề mề. Trong vòng mấy tháng cũng khó phân thắng bại.

Chỉ là lúc này đây, Hồng Cửu Trần rõ ràng đã dốc toàn lực ứng phó, lại có sự giúp đỡ lớn của Đàm Kính.

Mấy người còn lại, bất luận là tình nguyện hay không, xem ra đều là muốn trợ giúp một tay.

Nguyên Liên Giới tranh đoạt, đã sắp kết thúc, trận đại chiến này, nhất định sẽ không tính nổi thiệt hại.

Một phương là tranh chấp trong tuyệt cảnh , một phương là muốn nhất cử đóng đô.

Vì vậy Tông Thủ nhận thấy,trận chiến này, tối đa chỉ trong vòng ba ngày ,đã có thể phân được thắng bại.

Mà cơ hội thắng bại, hơn phân nửa xuất hiện vào thời điểm này.

Khóe môi mấp máy, Tông Thủ hơi có chút hiếu kỳ, thật không biết Trang Vũ kia, rốt cuộc dùng thủ đoạn như thế nào để chiến thắng?

Bỗng nhiên trong điện, truyền ra một tiếng chấn động‘ loảng xoảng‘.

Tông Thủ đang trầm tư bỗng giật mình tỉnh giấc. Sau đó kinh ngạc nhìn lên. Chỉ thấy tên Phục Việt, bỗng nhiên cầm chén rựu trong tay ,ném xuống dưới điện.

Rượu văng khắp nơi, làm những vũ nữ kia đều kinh ngạc, dừng lại động tác.

Đều là sắc mặt tái nhợt, mắt sợ hãi nhìn về phía trên.

Phục Việt rút đi còn lại một tiếng hừ lạnh:

-Đều cút xuống dưới cho ta! Rượu này không có mùi vị gì. Ca vũ thì dở cực điểm. Hát hát nhảy nhảy, làm cho lòng dạ rối bời. Cái gì mà loạn cả lên, thực sự làm loạn cả ý người!

Hồng Cửu Trần dựt cặp lông mày rậm. Trong mắt ẩn chứa sự tức giận.Sau cùng phẩy nhẹ tay áo, ý bảo các nữ tử phía dưới kia lui ra.

-Phục Việt đạo huynh chỉ nói giỡn, không phải rượu này của ta không ngon. Cũng không phải những nữ ca vũ diễn không hay . Mà là ngươi Phục Việt, trong lòng đang nổi giận có đúng không?

Lạnh lùng một lúc, Hồng Cửu Trần vẻ thách thức: -Lúc này đây, nếu Phục Việt ngươi không phục, có thể cùng Hồng Cửu Trần ta đánh một trận. Chỉ là khi đó, sẽ phá vỡ quy ước cũ. Nếu Phục Việt ngươi thắng, Hồng mỗ tự nhiên là không còn gì để nói nữa.Nếu mà Phục Việt ngươi bại, lại chỉ khủng cực thánh đế, sẽ không đơn giản buông tha cho ngươi --

Phục Việt biến sắc, khí tức cứng lại.Sau đó kêu lên một tiếng đau đớn, cũng không mở miệng phản bác.

Khí trong lồng ngực không có nơi để thoát ra, lúc này nhìn xuống phía dưới kia bình thản chịu đựng gian khổ,Tông Thủ vẫn ung dung uống rượu , nhất thời lại ngữ khí âm trầm nói:

-Cũng nhờ Quốc Quân. Lúc này vẫn còn có thể ngồi ở đây? Ta đợi mấy người rời khỏi Nguyên Liên Giới, còn có chút bồi thường, chí ít một chỗ một phần nhỏ Thế Giới, còn có thể nắm được. Nhưng Quốc Quân ngươi, mấy ngày sau, sợ là vốn gốc không về. Hai bàn tay trắng. Rời khỏi Nguyên Liên Giới, liền ngay cả ta cũng thay ngươi thương cảm. Ta nếu là ngươi,đến tâm trạng phẫn nộ muốn giết người cũng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.