Thần Hoàng

Chương 777: Chương 777: Khung Vũ Sang Thế Lục.




Âm thanh kia cũng đồng ý, sau đó lại hỏi:

- Theo ý của ngươi thì không hạm của tộc ta đã sớm tới nơi này?

- Đúng vậy!

Tuyết Mạc Phi có chút cúi người thi lễ nói:

- Tuyết thị ta từ bảy ngàn năm trước bất đắc dĩ phải di chuyển ra khỏi Xuất Vân giới, mấy ngàn năm lưu vong ở nước ngoài không được yên ổn, muốn tìm nơi an thân mà không làm được. Dân cư cũng có hạn, sống cũng bấp bênh, tùy thời có thể diệt vong. Cho dù là Tuyết thị ta hay là nhiều tộc khác đều cần một nơi an thân vững chắc.

Âm thanh kia trầm mặc một hồi, dường như lâm vào trầm ngâm.

- Việc này cần phải cẩn thận, ta còn phải suy nghĩ.

Tuyết Mạc Phi cười cười, không thèm để ý, đại sự bực này cần phải suy nghĩ mới được.

- Kính xin điện hạ sớm ngày quyết đoán! Lúc này trong Kiền Thiên Sơn mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ Tông Thủ trở về, mà giới hà tùy thời tùy khắc đều có đại hung hiểm. Mặc dù không tiến vào Vân Giới cũng cần nghĩ biện pháp tránh đi vào những nhánh nhỏ của linh hà.

Nói xong lời cuối cùng thì Tuyết Mạc Phi vạn phần bất đắc dĩ. Linh hà có thể dung nạp năm chiếc linh hạm đúng là không dễ tìm kiếm. Mặc dù có thì cũng nắm dưới sự khống chế của năm đại thánh địa khung cảnh.

Về phần giới hà thì Tuyết thị trôi đi trong chư giới cả vạn năm, đối với hung hiểm trong đó cũng hiểu quá rõ ràng.

Có khả năng là mười năm trăm năm được bình an. Cũng có khả năng liên tục tao ngộ nhiều loại thần cảnh thần thú tiên thú mang đến tai hoạ ngập đầu.

Đặc biệt là lúc này, Vân Giới linh triều bắt đầu bành trướng. Hấp dẫn vô số tinh thú đẳng cấp cao hội tụ nơi đây. Lại có nhiều dị tộc đang quan sát nơi này.

Người Tuyết thị ngây ngốc nhiều ngày cũng có nhiều nguy hiểm.

Suy nghĩ một lát, Tuyết Mạc Phi thần sắc ngưng trọng, nói:

- Còn nữa, đối với Tuyết thị ta mà nói thì hôm nay không có đường lui. Nếu không thành thì hơn phân nửa sẽ tổn thất thảm trọng. Nếu đã như vậy còn không bằng có tâm tất thắng, toàn lực ứng phó, tử chiến đến cùng --

Chủ nhân của âm thanh này rõ ràng khí tức cứng lại. Sau một lát lại cười khẽ, nói:

- Không sai! Nhưng bổn tọa lần này sợ đầu sợ đuôi, gan cũng nhỏ đi rồi. Ngươi thuyết phục ta --

Tiếng cười kia truyền ra không còn âm trầm như trước kia. Ngược lại thanh thúy dễ nghe, giống như có nước làm mát tâm thàn và xương cốt của người khác. Làm cho tâm thần Tuyết Mạc Phi hoảng hốt chốc lát.

Sau đó một thân ảnh từ trong hư vô đi ra ngoài. Mặc một bộ váy trắng, trang phục vô cùng đơn giản. Nhưng lại đẹp tới mức làm người ta hít thở không thông. Da thịt tuyết trắng, môi nhỏ anh đào.

Con ngươi sáng ngời lại như hồ sâu, tràn đầy mê huyễn. Làm cho người nào nhìn thấy không tự chủ mà bị hấp dẫn.

Tuyết Mạc Phi cả kinh thì cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.

- Trọng yếu là ta càng nghĩ càng không nghĩ tới chuyện Tuyết thị chúng ta có khả năng thua --

Thần sắc Tuyết Mạc Phi hơi chấn động, đón sau đó suy nghĩ gì đó và lập tức hiểu ra.

- Nói như vậy thì Thái Linh Tông cùng Lăng Vân Tông đã đồng ý?

- Không sai biệt lắm!

Nàng cười khẽ một tiếng:

- Tổ sư Vấn Hư của Lăng Vân Tông không biết bận tâm cái gì. Cho dù ta hứa hen cao tới tận trời cũng không đáp ứng. Ngược lại Thái Linh Tông thì có vài phần hứng thú...

Tông Thủ híp mắt, đầu tiên nhìn qua vài đạo ánh sáng tím.

- Tử Cực Đan, tử cực linh hoa!

Đây mới thực sự là Tử Cực Đan! Dĩ nhiên đã thông linh, đây chính là Tử Cực Đan có thể kéo dài duyên thọ ba mươi năm!

Tông Thủ ngự kiếm không chút do dự cúi xuống, bàn tay lớn mở ra. Lập tức bắt lấy mấy đạo ánh sáng tím.

Nhưng mà lúc này đều là người biết hàng, đang không ngừng tranh đoạt Tử Cực Đan.

Mà khi Tông Thủ nhìn thấy thì thở dài bất đắc dĩ, cho dù là ở bên cạnh thì hắn không dám ra tay tranh đoạt mấy thứ này.

Ngay cả đám người Tuyệt Dục cũng nhao nhao né tránh, không dám dây vào.

Nơi này trừ Tử Cực Đan ra, những vật còn lại mặc dù không có chút ý nghĩa gì. Nhưng mà đối với tu sĩ Thiên Cảnh bọn họ mà nói là kỳ trân khó có được.

Lúc này không đáng tranh giành cũng phải tranh giành.

Tông Thủ lấy được mấy viên Tử Cực Đan đến tay, nhưng mà tử cực tinh hoa không ai kiềm chế.

Nhìn qua bốn phía và nhíu mày một cái. Tiện tay cầm lấy một thanh trường thiên là pháp binh lục giai, một thanh trường kiếm màu đen, còn lại không quan tâm tới.

Tuy đồ thì nhiều nhưng dùng được bao nhiêu lại không nhiều lắm.

Hắn không cần nhưng có thể cầm lấy mang về cho thuộc hạ, cũng biết đạo lý nước đầy tất tràn nhưng không bỏ được.

Nơi đây giá trị lớn nhất chính là Tử Cực Đan. Bản thân mình ăn thịt cũng nên cho người ta uống súp.

Dù sao mọi người đều có thu hoạch, đều cần cho Kiền Thiên Sơn tám phần.

Lại bất động thanh sắc dò xét trong tay. Đem đống linh thạch phía dưới toàn bộ thu vào túi càn khôn của mình.

Những linh thạch này và kỳ bảo cũng không nhiều.

Nhưng mà Tông Thủ lại ở trong đó phát hiện vài trăm miếng linh thạch trên huyền cấp.

Cho dù không có được Vũ Thư thì có thu hoạch không phải rất vui sao?

Trong Âm Long Cốc này chỉ là mảnh vỡ của Vân Mộng đầm lầy, xa hơn cũng không chỉ có cái vương mộ mà thôi.

Nghĩ tới món tiền khổng lồ nơi này thì Tông Thủ cảm giác mình lần này sau khi trở về có nắm mơ cũng tỉnh lại.

Cũng đến lúc này Tông Thủ lại nhìn qua Thủy Lăng Ba, thấy nàng đang bình tĩnh đứng trên không trung.

Mặc dù linh quang đầy trời, cũng không động tâm chút nào. Cho dù linh quang xẹt qua trước mặt của nàng cũng không động thủ tranh đoạt.

Tông Thủ hơi cảm giác kỳ dị, lại vẫn là nhẫn nại tính tình. Đem thân hình Nhược Thủy từ trong linh giới hoàn lấy ra ngoài.

Một quả tử cực linh hoa đan ăn vào quả nhiên có thể khôi phục thương thế, thương thế dùng tốc độ mắt thường nhìn rõ ràng.

Xem tình hình này cũng không cần Hiên Viên ra tay cứu trị, tối đa ba năm thì Nhược Thủy có thể khỏi hẳn tỉnh lại.

Tâm thần lập tức buông lỏng, triệt để buông ra, Tông Thủ cườ nhẹ đi qua phía Thủy Lăng Ba.

- Sư muội vì sao ngẩn người? Nếu không ra tay là không có cơ hội.

Thương thế của Nhược Thủy đã khôi phục, tâm tình của Tông Thủ cũng thật tốt, vì vậy cũng có tâm tư vui đùa với Thủy Lăng Ba.

Thủy Lăng Ba lập tức giận dữ, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tông Thủ. Nghĩ thầm mình sẽ tìm được Huyền Mệnh Kim Thư vượt qua kẻ này!

Trước mắt chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời, sau đó là khinh thường hừ lạnh mỉm cười:

- Chỉ là một ít rác rưởi mà thôi, có gì tốt chứ? Cũng chỉ có các ngươi mới nhìn vào trong mắt. Buồn cười Hạng vương này cả đời bá chủ. Kết quả sau khi chết lại thành nghèo kiết xác, đúng là chê cười mà.

Tông Thủ nghe xong lúc này mới nhớ tới Thái Nguyên Tiên Tử này dưới Thần Hoàng là người có số mệnh đệ nhất nhân đấy.

Trong vòng mười năm cũng đạt được không biết bao nhiêu kỳ trân hiếm thấy. Trong cơ thể càng có một viên Võ Thánh kim đan, cũng khó trách đối với đồ vật ở nơi này không nhìn vào trong mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.