- Ngũ linh thần thú? Có ý tứ! Ngược lại cũng đáng để ta động thủ.
Tuyệt Dục hơi híp mắt, tiếp theo lại lạnh giọng cười cười. Hắn cũng
lười được cầm kiếm, chỉ lấy ý niệm, khống chết kiếm khí bên cạnh thân.
Nhưng tiếp theo giây lát, chốc lát, đã thấy thiếu nữ đối diện, tựa hồ đang ngẩn người, hai mắt mờ mịt.
Lúc này người quan chiến chung quanh cũng đều có chỗ cảm giác. Nhao nhao hai mặt nhìn nhau, không biết vì sao.
- Đúng lúc này thất thần? Sẽ không phải là sợ cháng váng chứ?
- Hừ! Mới chỉ lục giai, dù có thần thú hộ giá, thì đã sao chứ?
Tuyệt Dục lại thần sắc khẽ đổi, bỗng nhiên chỉ cảm thấy khí tức thiếu
nữ đối diện đang dần dần rung chuyển không yên, triệt để thoát ra khỏi
khống chế của hắn, thần thức cũng không thể tập trung.
Sơ
Tuyết kỳ thật chỉ thất thần giây lát, chốc lát liền khôi phục thanh
tỉnh. Trong đầu vẫn lặp đi lặp lại hình ảnh một kiếm kia của Tông thủ
vào hai năm trước.
Tâm thần dần dần rút lui ra ngoài, chuyên
chú ở trước mắt. Chỉ trong mấy tức, thế áp Hắc Ám thâm thúy, bạo ngược
điên cuồng kia lại càng thêm bàng bạc không trù. Cảm giác tứ chi khí
mạch, đều bị một cổ lực lượng vô hình ước thúc, cứ như đặt mình trong
sóng lớn vậy, không gian quanh người đều dị thường sền sệt, mỗi một động tác, cũng đều vô cùng gian nan.
Sơ Tuyết lại cảm giác hết
sức khó chịu, thầm nghĩ muốn bay lên. Tránh ra khỏi gông xiềng trầm
trọng kia, bỏ qua tất cả gánh nặng, không còn bị áp chế nữa.
- Người giỏi về tấn công, động ở trên chín tầng trời! Như thủy ngân chảy, vô tích vô tung, không chút dấu vết.
Trong óc, lần nữa thoáng hiện qua lời này, trong mắt Sơ Tuyết cũng bắn ra ra một vòng linh quang.
Tuyệt Dục quả thật rất mạnh, nhưng mình thử một lần thì đã sao chứ? Cùng lắm thì thua thôi.
Một kiếm kia của thiếu chủ, mình nhất định có thể thi triển ra!
Không do dự nữa, thân hình Sơ Tuyết liền bỗng dưng bay lên trời, nhảy
lên bảy trượng. Ngũ sắc kiếm trong tay đã ở đồng thời ‘ BOANG... ’ một
tiếng, thoát vỏ mà ra!
Khi vừa rút kiếm, lập tức một đạo kiếm quang sáng như tuyết quan lăng Thiên Địa. Đúng như Tông Thủ hai năm
trước, kiếm tường vu thiên, vô cùng linh động, vô tích vô tung. Lại sáng loá, tiên khí tán dật. Lại càng nhiều thêm vài phần không linh chi ý,
phảng phất như trích tiên, hàng lâm hậu thế!
Không chỉ thân
thể hồn niệm của nàng không còn bị kiếm ý hồn áp kia của Tuyệt Dục áp
chế mà trong cơ thể cũng như có một gông xiềng, bị cưỡng ép phá tan. Một cỗ Thiên Địa Linh Năng to lớn từ bốn phương tám hướng tuôn ra mà đến,
nhảy vào trong cơ thể nàng, tung tăng như chim sẻ, nước cuộn trào như
sóng lớn!
- Là thất giai!
- Không ngờ lâm chiến đột phá cảnh giới thất giai!
- Không có khả năng!
- Hay cho một kiếm không linh, nhẹ nhàng phiêu dật, tuyệt ở nhân gian.
Từng tiếng kinh hô từ bốn phía vang lên liên tiếp.
Đồng từ Tuyệt Dục cũng hơi hơi co rụt lại. Tiếp theo sâu trong đôi mắt
lại hiện lên một tia quang mang thấy cái mình thích là thèm, có chút
hăng hái.
Đúng là lấy tay cầm kiếm, mạnh mẽ chém ngang một
kiếm. Mang theo khí tức màu đen to lớn uyển chuyển như rồng, dùng xu thế tan vỡ hết thảy quét ngang phía chân trời.
Một kiếm này, lại khiến cho không gian phạm vi ngàn trượng, thậm chí xuất hiện một tia kẽ nứt màu đen.
Người đang quan chiến chung quanh, chỉ cần hơi không chú ý, trên người
liền sẽ bị những vết rách không gian này cắt ra từng đạo vết máu.
Nữ nhân gọi là Tuyết Sơ này mặt dù đã thật sự vượt ra ngoài tiên đạo thì hắn cũng muốn trảm xuống!
Nhưng một sát na khi quang ảnh ngũ sắc phía chân trời sắp va chạm với
kiếm triều màu đen thì khí tức quanh người Sơ Tuyết liền lần nữa biến
đổi. Vốn chỉ cảm thấy một cỗ tuyệt diệt kiếm thế cưỡng hoành mà đến, mà
chân khí hồn lực trong cơ thể, đã ở vào trạng thaias điên cuồng lao
nhanh, cực lực kháng cự.
Lập tức cả hai thình lình nhanh
chóng dung hợp trong người. Linh Vũ hợp nhất chi kiếm thường này luyện
tập cũng thủy chung không thể nào đánh vỡ ngăn cách, giờ khắc này lại bị phá vỡ như nước chảy thành sông.
Mạnh mẽ rót vào trong mũi
kiếm. Vốn là một cổ cương khí bàng bạc bộc phát từ trên thân ngũ sắc
kiếm trên tay, rồi trong giây lát sau đó lại có một cổ Ngũ Hành Linh
Năng càng thêm khổng lồ từ bốn phương tám hướng, lần nữa cuốn tới. Khiến cho kiếm thế của Sơ Tuyết trong thời gian ngắn liền tăng trưởng đến cực điểm, vọt lên tới một cái đỉnh phong.
Quấy lấy Thiên Địa chi linh, lăng không mà rơi!
Giờ khắc này, Lôi Động và Tô Thần xa xa cũng triệt để ngơ ngẩn, bình tĩnh đứng ở chỗ cũ.
Ánh mắt tuy là đang nhìn hai người Sơ Tuyết và Tuyệt Dục nhưng trong
mắt cũng chỉ có một kiếm sáng chói chói mắt, kinh diễm đến tuyệt đỉnh
kia, giờ khắc này, Viên Phi há to miệng, thật lâu không cách nào khép
lại. Mấy người bên cạnh cũng không khá hơn chút nào.
Tiểu nha đầu bình thường ngốc nghếch trong mắt bọn hắn lúc trước, lúc này lại
Phiêu Miểu linh động, nhẹ dật như Thiên Ngoại phi tiên, giống như Thần
Tiên trong loài người vậy.
Phảng phất như một con vịt con xấu xí, biến thành thiên nga, bay lượn với trời vậy!
Mấy tức trước khi, còn đang nghĩ Sơ Tuyết sẽ bị thua thế nào. Nhưng lúc này, lại chỉ cảm giác trái tim rung động, cơ hồ như ngừng đập.
Giờ khắc này, Đao Quân Lý Vô Hồi suýt chút nữa đã không thể khống chế
chân lực ngã xuống khỏi bầu trời. Hai mắt vẫn gắt gao nhìn qua, không
muốn dời một lát. Kích động, rồi lại vô cùng tiếc hận .
Mà
Tông Thủ ở trên không trung nhìn xuống dưới cũng không thể khống chế
được chén trà trôi nổi ở giữa không trung, mạnh mẽ quẳng xuống. Tùy bị
phỏng như hắn lại không thèm để ý đến, chỉ dùng ánh mắt ngạc nhiên không dám tin nhìn tiểu nử oa bên dưới.
Hắn nhìn thấy cái gì? Đó là Linh Vũ hợp nhất! Tuyết Nhi tiểu nha đầu này, lại thực sự hòa linh pháp võ đạo làm một!
Hàn Phương bên cạnh cũng chật vật. Không nghĩ đến dùng sức quá mức
khiến xích đu dưới thân ầm ầm nát bấy. Chén rượu trong tay, cũng biến
thành bột mịn.
Nhưng hắn vẫn bảo trì tư thế ngồi, khuôn mặt già nua đã triệt để ngốc trệ.
Phương Văn hư đạp giữa không trung cũng thần sắc mờ mịt, không dám tin. Trong miệng nỉ non:
- Linh Vũ hợp nhất, lại là Linh Vũ hợp nhất!
Một tiếng than nhẹ này, phảng phất như cho dầu vào lửa. Khiến cho cả phiến kẽ nứt không gian đều trở nên xôn xao.
- Là Linh Vũ hợp nhất, làm sao có thể?
- Cô gái này, trách không được Thương Sinh Đạo lại để nàng làm người áp trục, lại là Linh Vũ hợp nhất, khó trách.
- Thì ra là thế! Ta nói nữ tử bình thường làm sao có thể có tư cách có được năm đầu thần thú á chủng làm hộ giá chứ!
Khi thanh âm nghị luận bắt đầu nhao nhao thì Khinh Linh kiếm ảnh của Sơ Tuyết cùng kiếm quang hắc ám quét ngang mà đến kia dĩ nhiên đã va chạm
cùng một chỗ.
Khanh!
Cũng không nhấc lên thanh thế mênh mông khổng lồ gì, chỉ có một tiếng kim loại như vậy vang lên.
Nhưng Đại Tuyệt Diệt Kiếm mà mấy người Viên Phi Huyền Diệp dốc hết toàn lực cũng không thể ngăn cản được một chiêu lại đang sụp đổ tan rã.