Nhược Thủy và Hiên Viên Y Nhân, lại không thành. Cho dù cả hai thiên tư, đều cực kỳ không tệ. Nhưng khoảng cách Linh Vũ hợp nhất vẫn kém một ít.
Tông Nguyên cũng có tư chất này, đáng tiếc thời gian tu linh pháp lại quá ngắn.
Thực lực Linh Sư tên này cũng chỉ là ngũ giai thôi, vốn sinh ra đã kém cỏi, chỉ sợ cũng phải cần mượn ngoại lực trợ giúp.
Sư Nhược Lan có sư tôn chiếu cố, Hàn Phương chỉ sợ đã sớm có chuẩn bị.
Sơ Tuyết thì lại không cần hắn quản, từ khi bị vị Phàm Mộng tán nhân kia mang đi, hôm nay cũng không biết ở nơi nào.
Về phần Nhậm Thiên Hành, hôm nay cũng là tướng lãnh hắn đặc biệt nể trọng
Bất quá Nhậm Thiên Hành và Trương Hoài, hắn gần đây lại nhìn không thấu.
Nhậm Thiên Hành mấy lần ra tay, Tông Thủ cũng xem qua. Nếu hắn đoán không lầm, này hai người nhất định là thân mang bí pháp nào đó. Tuy không thể làm được Linh Vũ hợp nhất nhưng lại có hiệu quả tương tự.
Sư thừa bọn họ lai lịch, nhất định bất phàm. Chỉ sợ cũng là một vị đại năng thời thượng cổ Vân Hoang.
Có ba miếng Ngọc Huyền Tử Thanh Đan, vừa hay cần thiết
- Đa tạ sư huynh chỉ điểm!
Tông Thủ trân trọng thu ba miếng linh đan kia vào tay áo.
Vốn viên thuốc này dược lực không tán, không dùng bình thuốc cũng được.
Tông Thủ lại từ trong Càn Khôn Đại của mình tìm ra hai bảo bình thượng giai an trí Ngọc Huyền Tử Thanh Đan, tiếp theo liền nghe Minh Ngọc, thản nhiên nói:
- Không biết sư đệ, hiện giờ có rãnh cùng ta đến Thương Sinh khung cảnh một chuyến không?
Tông Thủ khẽ giật mình, chợt liền kịp phản ứng. Lúc này cười cười:
- Ngược lại đúng dịp, Tông Thủ đang có ý quay lại tông môn một chuyến đây!
Biết được lời ấy của Minh Ngọc tất là có duyên cớ. Cũng đang có chuyện cần quay lại Thương Sinh khung cảnh, vừa hay thuận tiện.
Minh Ngọc có chút gật đầu, cầm lấy cánh tay Tông Thủ, hư không trước người cũng trở nên vặn vẹo.
Nơi đây cách Vân Giới, kỳ thật cực xa. Nếu từ mình Tông Thủ muốn quay lại Vân Giới phải phí không ít công phu. Tập trung phương vị, ngược dòng tìm hiểu nguồn nước và dòng sông, hoành độ hư không, ít nhất cần hai ngày mới được, giờ được Minh Ngọc mang theo, lại chỉ qua mấy cái nháy mắt đã về tới Thương Sinh khung cảnh rồi.
Đứng ở trên không khung cảnh, Tông Thủ nhìn qua. Lúc này vẫn là sáng sớm, phía dưới hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có trận trận thanh âm đọc sách giảng bài truyền đến trên không.
Tự nhiên bên phía hai đường cầu thị thực chứng vẫn rất huyến náo
Tình cảnh này khiến Tông Thủ có chút hoài niệm. Vì vậy lại một tia ý niệm, tìm đến phương hướng tàng thư ất lâu.
Rồi sau đó liền chỉ thấy chỗ đó đã là lâu môn đóng chặt, bên trong một người cũng không.
Lão đầu kia, quả nhiên đã rời khỏi khung cảnh.
Hàn sư huynh này của hắn tình cảnh mặc dù tốt hơn Long Ảnh một chút, nhưng đến giờ cũng vẫn không thể nào liều chết đánh cược một lần.
Chỉ mong hắn, có thể hết thảy xuôi gió xuôi nước --
Tông Thủ ánh mắt lóe lóe, lộ vẻ lo lắng, thu lại suy nghĩ.
Minh Ngọc giống như biết tâm ý của hắn, thản nhiên nói:
- Hàn sư huynh quanh năm chấp chưởng Thương Sinh khung cảnh, bởi vậy nên mới làm trễ nãi tu hành. Vô luận là Nguyên Tĩnh Phàm Mộng mấy vị sư thúc, hay là sư huynh đệ chúng ta cũng sẽ không ngồi nhìn. Kỳ thật cũng chớ cần lo lắng, sư huynh hôm nay bài danh 16 trong Huyền Mệnh Kim Sách, tích lũy thâm hậu. Là Thần Cảnh đệ nhị, độ kiếp cũng có ba thành nắm chắc!
Vừa nói, một bên hướng phía trên cúi đầu. Rồi sau đó một cái cung điện cự đại liền hiện ra bộ dáng trên không trúng.
- Có thể đi theo ta!
Đi vào trước, thần sắc Minh Ngọc ngưng trọng nhìn về phía chỗ bài vị ở trên nhất, lần nữa khom người quỳ gối.
Tổ sư từ đường này, đây là lần thứ hai Tông Thủ tiến đến. Cũng theo Minh Ngọc hành đại lễ một phen.
Rồi sau đó chỉ thấy Minh Ngọc nhìn lên trên không.
Tông Thủ theo ánh mắt hắn nhìn lại, sau đó đồng từ lập tức co rút.
Minh Ngọc nhìn, đúng là thanh Luyện Thần Kiếm lơ lửng ở trên. Sắc hiện lên nhạt kim, trên thân kiếm, gắn đầy lấy tầng tầng lớp lớp lân phiến.
Giống hệt như lần đầu hắn trông thấy.
- Sư đệ ngươi có thể thử một lần?
- Ân!
Tông Thủ kinh ngạc nhìn Minh Ngọc. Hắn nhớ rõ, lúc trước Ngụy Húc từng nói. Muốn lấy kiếm này, ít nhất cũng cần tu vị tiên cảnh hậu kỳ, có thể điều khiển tiên binh mới được.
Huống chi Luyện Thần Kiếm này rõ ràng là tiên kiếm cao cấp nhất, thậm chí tiếp cận cấp độ thần binh!
- Sư đệ lại thử xem xem, có thể khống chế kiếm này không?
Không đợi Tông Thủ mở miệng hỏi, Minh Ngọc đã lần nữa thúc dục:
- Sư đệ tu vị tuy chênh lệch một ít, chỉ có tiên cảnh. Nhưng dùng lực người hiện giờ, dù là những cường giả Tiên giai cũng phần lớn không phải đối thủ của ngươi! Thử xem một phen cũng không sao --
Tông Thủ nhíu nhíu mày, nhưng vẫn tiến lên trước một bước.
Hắn đối với thanh kiếm này kỳ thật cũng rất yêu thích, trời sinh đã có cảm giác thân cận. Chính như Minh Ngọc nói, thử xem cũng không sao.
Lơ lửng mà lên, vốn là thử thăm dò, chạm đến chuôi của Luyện Thần Kiếm
Cảm giác kiếm này cũng không có ý bài xích, sau đó Tông Thủ nắm chặt tay, nhíu mày lại, lưỡi kiếm này cũng không biết nặng bao nhiêu. Hắn chẳng những vung không nổi mà chân lực cũng không cách nào rót vào nửa phần.
Thử mấy lần, Tông Thủ vẫn hơi lắc đầu, một lần nữa thả ra.
Minh Ngọc thấy Tông Thủ không bị Luyện Thần Kiếm bài xích, vốn là kinh hỉ. Nhưng đến cuối cùng thì ánh mắt kia lại lần nữa phai nhạt xuống, vô cùng thất vọng.
- Quả nhiên vẫn không thành!
Minh Ngọc tự giễu cười, thần sắc thê lương:
- Là ta si tâm vọng tưởng rồi, kiếm này ngay cả mấy vị sư thúc, cũng không thể ngự sử. Sáu sư huynh đệ ta cũng hoàn toàn không cách nào. Sư đệ ngươi mới chỉ là tiên cảnh, tự nhiên cũng không thể nào --
Tông Thủ ở bên xem, lại chỉ cảm thấy kỳ quái:
- Nhớ rõ Ngụy Húc sư huynh từng nói, nếu có người có thể ngự động kiếm này, cũng chính là lúc Thương Sinh Đạo ta rầm rộ sao?
- Lời ấy không kém! Bất quá trình tự lại ngược rồi!
Minh Ngọc có chút gật đầu, không yên lòng giải thích:
- Kiếm này chính là nhân đạo chi kiếm, muốn ngự sử kiếm này phải cần được Kiếm Hồn thừa nhận mới được. Kiếm Linh là bởi do tâm huyết sư tôn mà sinh, thậm chí có thể coi là phân hóa hồn niệm của Hi Tử lão sư. Muốn làm chủ nhân kiếm này, hẳn là người đã có lực cách tân thiên hạ. Khi đó giáo lý Thương Sinh Đạo ta đều đã được mở rộng, tự nhiên rầm rộ rồi!
Tông Thủ im im lặng lặng nghe, thầm nghĩ trách không được mình lại không ngự sử được.
Thương Sinh khung cảnh nhiều cường giả Thánh Cảnh như vậy, đều không thể cầm kiếm này.
Lúc trước còn cảm thấy mình hơi có chút duyên phận với thanh Luyện Thần Kiếm này, lúc này mới biết, là mình si tâm vọng tưởng rồi.
Lại vẫn cảm thấy nghi hoặc chưa hiểu. Kiếm này đã không dùng được, cũng không có đại sự gì, vì sao Minh Ngọc lại ưu sầu như thế chứ?
Kiếm này một vạn năm, đều treo ở đây. Đặt lâu thêm chút nữa có lẽ cũng không ngại gì.