Thần Hoàng

Chương 1501: Chương 1501: Kinh văn Tần mộ. (1)




Ngược lại chỉ khiến người ta càng châm chọc thêm thôi, bị người đời nói đệ tử Nho gia, giỏi nhất là bịa đặt gây sự.

Lúc này ở chỗ các thế gia, lại là một cảnh tượng khác nữa. Chuyện ưu việt cũng hoàn toàn không giống nhau.

- Đáng giận! Tên hôn quân kia thật vô dụng, khiến đại quân ta mất hết. Hai mươi ngàn đạo binh mà gia tộc ta vất vả kinh doanh mới có được nay không một người may mắn còn sống!

- Lúc trước biết vậy thì đã không tham dự rồi. Tiên thánh Chu Tử gì đó thật hại người thê thảm mà --

- Thiên hạ đã loạn, xem ra không thể ở lâu trong Hoàng kinh thành nữa. Bên đất phong sợ cũng đang chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh nữa rồi--

- Thạch Việt, Thạch gia bắt đầu quật khởi sao?

- Có nên hay không liên lạc với Kiền quốc? Lực lượng của gia tộc ta rất yếu, không thể tranh đoạt thiên hạ, chỉ có thể lựa chọn người mạnh để quy thuận thôi. Tông Thủ là Thánh quân trên đời này, cũng là anh chủ có thể hiệu lực!

- Cái gọi là Thần Hoàng còn chưa biết ở đâu nữa?

Thiên lao của hình bộ, Kim Bất Hối lúc này thong thả mở mắt ra.

- Nói như thế thì Đại Thương đã thảm bại? Kim Bất Hối ta cũng không cần móc đôi mắt này ra nữa, đúng không?

Vừa nói, trong mắt hắn lại vừa hàm chứa vẻ trêu tức nhìn từng người từng người một trước mặt.

Từng vị quan viên gặp qua ở cửa thành hôm nay, cơ hồ tất cả đều ở đây.

Vẻ mặt lúc này của họ, đều là hết sức lo sợ. Nhất là vài vị nói qua lời châm chọc lại càng thêm vô cùng xấu hổ.

Trong đó thậm chí bao gồm cả vị con cháu kia của Dương gia nữa.

- Yên tâm, nhất thời nửa khắc Đại Kiền cũng còn chưa công đến Hoàng kinh thành đâu!

Vị thanh niên họ Dương kia cười khổ. Chuyện này tự nhiên hắn hiểu, nhưng vấn đế chính là, đất phong, cội nguồn của Dương gia, phần lớn đều ở Giang Nam.

Mà năm châu kia, mười phần đều phải nằm trong tay Đại Kiền.

Nhưng nếu vị quốc quân kia biết được huynh đệ kết nghĩa của mình, từng gặp phải cảnh ngộ như thế, bị chính mình nhục nhã. Trong lòng mang ý trả thù, vậy khi hắn ở trong gia tộc, lại phải xử lý như thế nào?

Không chỉ riêng mình hắn, mà các quan viên ở đây lúc này cũng đa phần đều có gia nghiệp ở Giang Nam.

Kim Bất Hối vẫn như cũ đứng cười lạnh, nhưng trong lòng thì lại vô cùng ảm đạm, lồng ngực thì đang rét run.

Huynh đệ kết nghĩa kia của hắn rốt cuộc vẫn chiến thắng. Mà Đại Thương lại bại đến thảm hại như thế! Bại đến không còn cơ hội xoay người nữa.

Dùng ước chừng mười lăm phút, Kim Bất Hối mới đuổi được hết từng người một trước mặt đi.

Đợi đến khi trong tù ngục khôi phục lại yên tĩnh, hắn mới từ từ thở dài một tiếng than thở.

Lúc này hắn cũng không biết cảm xúc của mình như thế nào nữa.

Bi ai về suy vong của Đại Thương? Trong lòng đắc ý, trào phúng vị hoàng đế Nguyên Thần không nghe lời trung thành khó nghe của mình sao?

Lại vừa hận những người lúc nãy, thân là thần tử Đại Thương, quốc gia vẫn còn, trong lòng lại sinh dị tâm. Nếu không thì cần gì phải sợ hãi mình, đêm khuya còn chạy đến nói câu xin lỗi chứ?

- Dương gia nói muốn cứu người, đưa ra kinh thành, sao không đồng ý?

Một bóng người đột ngột xuất hiện ở bên cạnh Kim Bất Hối, người này chính là Tô Thần.

- Dương gia tuy là gia tộc xếp cuối trong ngũ đại môn phiệt, nhưng cũng là có cường giả như mây, nếu muốn cười ngươi rời khỏi đây cũng là có vài phần nắm chắc.

- Đơn giản là muốn đưa Kim Bất Hối ta đến phía Nam, để có thể ở trước mặt huynh đệ kia của ta khoe mẽ lấy lòng mà thôi. Sao có thể để bọn họ được như nguyện chứ? Huống chi đây cũng không phải đạo nghĩa người làm bạn.

Kim Bất Hối hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tiêu điều, lại mang theo vài phần nghiêm túc, nói:

- Nói thật cho ta biết đi, Đại Thương hiện giờ ra sao rồi? Tình hình trong Hoàng kinh thành lại như thế nào rồi?

- Còn như thể nào nữa chứ? Tất cả các thế gia đại tộc đều đã bảo đệ tử người trong môn quay về đất phong, trong kinh thành nhiều nhất chỉ để lại ba năm người mà thôi. Các đại thư viên Nho môn thì tranh cãi ầm ĩ với nhau. Quan viên các địa phương mặc dù chưa tới mức đi tư thông với Đại Kiền, bị năm chiếu thư lớn của bệ hạ làm cho kinh sợ đến lùi bước. Nhưng nếu Đại Thương cứ tiếp tục suy bại thì sớm hay muộn cũng vậy thôi.

Trên mặt Tô Thần đều là vẻ chê cười, nói tiếp:

- Bất quá nghe nói Thạch Việt ra tay, Thạch gia đã sớm có bố cục, chặn đường thắng trăm quan. Đại Thương nhất thời nửa khắc cũng không ngã xuống đâu.

- Năm chiếu thứ lớn?

Kim Bất Hối nói xong liền lắc lắc đầu, cho dù nội dung trong năm chiếu lớn kia của Tông Thủ là gì đi chăng nữa thì tất cả, đều đã không liên quan đến hắn nữa.

Chỉ là cảm khái một chút thôi, vẻ mặt hắn vô cùng đau đớn.

- Sớm biết Đại Thương sẽ thua thảm đến như vậy, lúc trước nên cùng ngươi rời đi mới phải. Để làm chi đến giờ, muốn đi cũng không nhấc chân đi được.

Tô Thần trầm mắt, nâng mắt nhìn về phương xa. Qua cảm ứng của thần niệm, chỗ này rõ ràng có hơn mười vị cường giả Thần Cảnh dùng lực khóa chặt.

Hắn mặc dù không sợ, nhưng trong mắt cũng lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Đại Thương mặc dù đang trên đà sụp đổ, nhưng bên trong rốt cuộc cũng ẩn chứa nội tình không nhỏ.

Có những người này ở, hắn muốn cứu người ra ngoài cũng là không có khả năng.

Kim Bất Hối đối với sống chết của bản thân, lại xem rất mở.

- Bây giờ hối hận cũng vô dụng. Theo như lời ngươi nói thì Kiếm tông giờ sợ là đã xác định muốn cùng tiến cùng lùi với Đại Kiền rồi đúng không?

- Bệ hạ là người đứng đầu các Thánh minh! Nay lại hùng bá Vân Giới, Kiếm tông ta tự nhiên là đi theo người tài, tận lực giúp đỡ Đại Kiền tạo lập sự nghiệp! Cho dù là sư môn Hạo Huyền tông của ngươi, cũng là kích động muốn đi theo đó sao?

Mày kiếm Tô Thần khẽ nhíu, lộ ra ý chí lãnh liệt kiên quyết:

- Mặc dù không phải là vị Thần hoàng trong lời tiên đoán, nhưng với cách hành xử của bệ hạ, Kiếm tông ta cũng rất yên tâm theo sau.

- Bệ hạ… ngài ấy chuẩn bị xưng đế…

Kim Bất Hối kinh ngạc, rồi lập tức tự giễu bản thân:

- Với sự nghiệp công lao của hắn, cùng với quốc thế hiện giờ của Đại Kiền, kỳ thật đã có thể sớm xưng hoàng. Thôi, đành vậy, ta kính nhờ Tô huynh chuyển lời cho vị nghĩa đế kia của ta. Nói Kim Bất Hối ta cho dù chết cũng không khiến hắn khó xử. Còn có, cẩn thận Nho môn, cẩn thận Chu Tử.

Tô Thần bỗng nhiên cảm thấy không lành, theo bản năng xem nhẹ câu đầu, tiếp tục nói lời chế nhạo:

- Nho gia? Chu Tử? Nho gia một bút định xuân thủ, nhưng quân thượng lại có khí tượng Thánh vương, Đại Kiền đang ở trên đà cường thịnh. Chẳng lẽ bọn họ muốn phủ định là có thể phủ định hay sao. Ta thật muốn xem, hàng tỉ Nho sinh trong thiên hạ này đến tột cùng sẽ có kết quả như thế nào? Còn có thể tiếp tục nghe lời vị Tiên thánh Chu Tử nữa không?

Đêm khuya ở Tửu Trì cung lại khôi phục sự yên tĩnh. Tất cả các chiến sự đều đã chấm dứt ở trước buổi trưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.