Mà thái độ quái dị của Tuyết Trai cư sĩ và Vân Đài vừa rồi, lại còn liệu định rằng Âm Dương Định Tâm chú không tác dụng , hắn cũng có nghe nói qua, thời đại Thượng cổ Tam hoàng, có Thánh vương chi thân thì bách tà bất xâm, nghĩ tới đó, nhịp tim của hắn bắt đầu loạn nhịp, nét mặt Ân Ngự cũng hiện lên vẻ ửng hồng.
Ghen ghét, không phục, lại hâm mộ vô cùng, càng khó lý giải, các loại tâm tình phức tạp cứ xuất hiện trong lòng hắn.
- Thiên địa thật bất công!
Ân Ngự hắn thì thức khuya dậy sớm, làm việc chính sự không biết mệt mỏi, trăm năm trị quốc không bỏ một buổi lên triều nào. Mà cái tên Tông Thủ này lại không màng triều chính, lại để tất cả chính sự cho đám hạ thần xử lý.
Hắn thì tuan thủ lễ pháp, tuân theo giáo huấn Nho môn, hậu đãi sĩ tử, không dám có chút nhầm lẫn gì, suốt đời tranh đấu với thế gia, với quyền thần, với lục giáo, vì duy trì vận mệnh quốc gia, tựa như đã hao hết tâm lực rồi.
Tên Tông Thủ này cũng thực là nhàn nhã, quyền bính giao cho người khác. Biết các tông phái khác mạnh mẽ hơn hẳn thì không áp chế, lại bồi dưỡng.
Khiến cho tông phái trong quốc nội mạnh hơn, quân nhân đa dạng, cự thương vô số, để lại vô số họa ngầm.
Thế mà có thể so sánh với hắn sao? Vì sao cái tên đó lại có thể nhận được sự tán thành của Thiên địa, thánh khí tới tay? Mà Ân Ngự hắn lại chỉ có thể đau khổ giãy dụa, sau trận chiến hôm nay, có khi nào sẽ mất nước luôn không?
Mặt xám như tro tàn. Khóe môi Ân Ngự hiện ra một tia máu đen.
Mà chiến trường lúc này cũng bỗng nhiên yên tĩnh lại, không chỉ có bên Kiền quân là dừng chém giết lại.
Mà hơn mười vạn tàn dư của Đại Thương cũng đều ngừng tay, ngầng đầu lên nhìn về phía bầu trời.
- Đó là Kỳ lân? Ta không có nhìn lầm chứ ?
- Kỳ Lân! Là Kỳ Lân thụy thú trong truyền thuyết.
- Nhờ vào thiện khí mà sinh, chỉ có thế gian thánh minh quân vương xuất hiện thì nó mới có thể hiện thân! Nơi nào nó đi qua, nhất định mưa thuận gió hòa, thiên hạ được mùa…
- Quân thượng của chúng ta hóa ra lại có thánh thú Kỳ Lân làm bạn sao?
- Nghe đồn không phải chỉ có Thượng Cổ Tam Hoàng kia mới có sao? Sở dĩ đám toan hủ nho sinh kia của Nho môn suốt ngày nói là muốn khôi phục lại Thượng cổ tam đại chi trì. Còn nói đó là thời đại cực thịnh của Vân giới nhân tộc ta.
Lúc đầu chỉ có một số người nghị luận, nhưng không lâu sau đó, liền lan rộng ra toàn quân trên dưới:
- Nói như thế cái tên Chu Tử tiên thánh gì đó của Nho môn nói quốc chủ là bạo quân, hôn quân! Đi ngược lại lễ pháp, hủy hoại lễ giáo, chỉ là rắm thối sao?
- Đúng là thế rồi ! Bọn họ nói cái gì mà Nho địch, nhưng quân thượng có làm chuyện xấu nào đâu !
- Điện hạ sao có thể là hôn quân? Đám người trong thiên hạ đề bị đám nho sinh kia lừa rồi.
- Mọi người nói đi, là Chu Tử tiên thánh sai, hay là Thiên địa này sai?
- Quân thượng trị quốc, tất cả những người ở Đông Lâm chư thành đều ăn no mặc ấm. Thu nhập của nhà ta còn gấp mười lăm, mười sáu lần trước đây! Tuy mua đồ có chút đắt, nhưng thực sự là mạnh hơn trước kia rất nhiều.
- Đông Lâm trước đây chiến loạn liên mien, khiến cho ta ngay cả ăn cũng không có no. Nhưng từ khi bệ hạ thống nhất Đông Lâm, tài phú của chúng ta thì đám Trung thổ cũng phải ao ước.
- Trung Thổ chiến loạn, có biết bao nhiêu thương gia giàu có đều đến Đại Kiền định cư, mà đó là do lòng người ta mà thôi…
- Bệ hạ lên ngôi, không cần chiến mà thắng, mở rộng địa thổ ức dặm, quốc thái dân an..
- Đây hẳn phải tính tới công lao của Dao phi đại soái nữa chứ?
- Chẳng lẽ lương thần vì Đại Kiền hiệu lực thì không phải là vì thánh minh chi chủ hay sao?
- Có người nói, bệ hạ ở ngoại vực đã khoách tán ra được bảy mươi sau thế giới, thành lập Đại Kiền tiên triều, có thể nói là một kế hoạch vĩ đại…
- Đám thương nhân Đại Kiền ta, hôm nay đều sản xuất vân hạm, chuẩn bị đi ra ngoài làm sinh ý! Lúc đó còn có thể thêm giàu có và phồn hoa hơn nữa.
Toàn chiến trường, từ im lặng dần ồn ào hẳn lên, chỉ trong một cái chớp mắt. Mà ở tiền quân Đại Kiền, lại phát hiện ra quân địch có không ít người đã bỏ giáp xin hàng, quỳ rạp xuống đất…
- Đám Thương quân kia đã hàng rồi…
- Một trận này không phải là tuyệt cảnh sao, bọn họ không hàng thì biết làm thế nào?
- Bọn họ chỉ có chiến vô nghĩa mà thôi, thảo phạt thánh quân nghĩa là làm địch với Thiên địa, sau này có chết thì cũng không vào được Minh phủ!
- Nếu như là thánh quân thì cũng sẽ không làm gì đám người quy hàng này!
- Quân thượng hôm nay đại thắng, có thể đánh tan Đại Thương, quét ngang Vân giới. Khiến cho muôn dân có một căn cơ tốt hơn! Ta nếu là bọn hắn thì cũng sẽ hàng, vì thánh quân hiệu lực, khai cương thác thổ!
Càng ngày càng nhiều Thương quân tướng sĩ bỏ vũ khí, chiến giáp đều ném xuống đất. Thậm chí là hai mươi vạn đạo binh của đám thế gia môn phiệt kia cũng thế:
- Chư vị có từng nghe nói qua mấy tháng trước Quân thượng ở Thương Sinh Khung cảnh kia lập thệ ngôn hay không?
- Lại còn có chuyện đó sao? Ta cô văn lậu quả, chưa hề nghe quá.
- Ta cũng may mắn được nghe nói, Cô mặc dù tuyển dân làm quân, nhưng cũng cố gắng nước đẩy thuyền lên. Vì làm giàu cho dân, không có gì làm không thể làm. Chỉ cần Cô ở đây, thì không có phân biệt giàu nghèo, mạnh yếu. Lấy pháp trị quốc, để mạnh không khi yếu, quân dân đồng lòng, kẻ làm trái pháp luật thì trảm.
- Có thể không còn giàu nghèo, không còn quyến bính lại có thể an ổn vạn dân! Thực là thương sót thiên hạ thương sinh!
- Một thanh kiếm này, là thệ với thiên đế! Ta muốn thành tam thập tam thiên chi chủ, vạn dân chi hoàng! Vạn tiên chi quân! Phàm là Cô còn ở đây, cho dù là chủng tộc nào, vạn dân vạn tiên đều bình đẳng! Cô có lẽ không thể biến thế giới thành bình dẳng được, nhưng lại có thể vì con dân tạo ra công chính ,công bằng thế gian…
- Vì Đại Kiền quân, lấy thanh kiếm này để thủ hộc con dân Vân giới không bị ngoại tộc nô dịch, không để cho binh tai khó khăn như thời Thượng cổ Vân hoang xảy ra…
Tất cả mọi người lắng nghe, để cho mỗi chữ mỗi câu đề ghi tạc vào trong lòng…
- Tam thập tam thiên chi chủ, vạn dân chi hoàng? Vạn tiên chi quân sao? Quân thượng thực là hảo khí phách!
- Dùng pháp trị quốc, khiến cho mạnh không hiếp yếu, quân dân cùng sống, trái pháp thì trảm sao? Nếu làm được thì đúng là Thánh chủ ngàn vạn năm chưa hề xuất hiện…
- Cho dù hôm nay Đại Kiến ta không thể đi đâu! Thì quan viên tham nghị là do dân tuyển, cho dù quyền quý, sao không dám lo cho đám thảo dân chúng ta?
- Có thể sinh tại thời này, có thể theo Quân thượng khai thác biên cương lãnh thổ, bình định Vân giới, thậm chí là chinh phạt ngoại vực, thực sự là chuyện may mắn nhất đời ta!
- Quân thượng từng thề nguyện, ta có chết thì cũng phải đi theo! Dầu sôi lửa bỏng, muôn lần chết cũng không từ!
Tất cả đều rung động tâm can tới tinh thần, phấn chấn không thể tả.