Thạch điện yên tĩnh, đột nhiên bị âm thanh cười khẽ đánh gãy. Ánh mắt
của mọi người chú ý chính là Tông Thủ đang cầm kiếm đi tới từng bước.
Mỗi một bước đều mau lẹ hơn vài lần, dần dần chuyển hóa thành tàn ảnh.
Trên mặt của hắn tươi cười hắc hắc. Đồng tử trong mắt không hề có tiêu
cự, giống như mất đi ý thức.
Mà giờ khắc này trong lòng mọi người chỉ có một cảm giác hồi hộp, cảm giác này bỗng nhiên đánh úp lại.
Cảm giác Tông Thủ giờ phút này thật sự nguy hiểm tới cực độ.
Thần sắc của Hiên Viên Thông lúc này lạnh lẽo. Im lặng cầm lấy thiết giản trong tay.
Biết rõ kiếm này tay không của hắn không thể ngăn lại được.
Trong nháy mắt tiếp theo chỉ thấy thân ảnh của Tông Thủ, bỗng nhiên nhanh tới mức tận cùng!
Nếu nói là lúc trước thân hình của hắn là gió nhẹ thổi qua. Như vậy giờ
phút này hắn như cuồng phong gào thét xông lên phía trước.
Kiếm
quang lập loè trực tiếp đổi chiêu đánh tới. Đánh vào trên thiết giản,
phát ra âm thanh ‘ đinh ’ giòn vang. Lập tức khí kình tuôn ra bốn phía.
Hiên Viên Thông nhíu mày lui ra sau một bước. Tất cả lực thừa nhận đều dồn
vào chân. Thiết Cương Nham dưới chân xuất hiện cái rãnh sâu.
Mà
kiếm của Tông Thủ lúc này chỉ hơi lui lại, sau đó lại kích tới, đánh
thẳng vào mặt. Tâm thần Hiên Viên Thông bất động, tỉnh táo lại thì đưa
thiết giản lên trước mặt..
Lập tức một cổ lực lượng mạnh mẽ trùng kích tới. Không khỏi lui lại lần nữa, phiến đá trên mặt đất cũng vỡ vụn ra. Cương phong hiện ra, kiếm khí tứ tán khiến cho nóc nhà xuất hiện
nhiều đá vụn rơi xuống.
Mà hai kích này chỉ là bắt đầu mà thôi.
Kiếm kia vang lên và âm thanh vỡ vụn hiện ra, âm thanh ‘ leng keng ’ như rèn sắt, rất có tiết tấu. Mà ngay lập tức biến thành mưa rào. Âm thanh
thanh thúy vang lên như tiếng nước mưa va vào mái hiên. Tiếng trước chưa dứt tiếng sau đã vang lên.
Tông Thủ vào lúc này như giống như
cơn bão hình người, điên cuồng huy kiếm, điên cuồng đâm kích như không
có kết cấu gì cả, nhưng mà mỗi một kiếm của hắn làm cho Hiên Viên Thông
chỉ có thể thủ, không thể công.
Cơ hồ mỗi một kiếm đều làm Hiên Viên Thông lui về phía sau một bước, giẫm nát một phiến đá.
Tình hình này quả thật trái ngược với khi thanh tỉnh. Khi đó Hiên Viên Thông giống như ngọn núi to lớn nghiền áp Tông Thủ.
Mà giờ khắc này Tông Thủ biến thành bão tố thì Hiên Viên Thông tuy vẫn là
núi cao. Nhưng mà dưới cơn bão này thì núi cao cũng không dám lơ là
buông lỏng!
- Không có khả năng! Tuyệt đối không thể nào!
Bộ pháp của Hiên Viên Thông vững vàng, thận trọng từng bước bắt đầu lui ra phía sau.
Trong mấy chục hô hấp hắn đã ngăn cản chín mươi kiếm, mà ngay cả khi lui bước cũng không thể nhẹ nhàng được.
Mà giờ khắc này ánh mắt Hiên Viên Thông biến thành nghi hoặc. Hắn không
thèm để ý thắng bại, kiếm thuật của Tông Thủ càng mạnh thì hắn càng vui
vẻ.
Nhưng mà hắn khó hiểu luân phiên giao kích này, kiếm của Tông Thủ quả thật không hợp với lẽ thường của võ đạo.
Mặc dù là Linh Vũ song tu, mặc dù là Linh Vũ hợp nhất khiến cho kiếm của
Tông Thủ mang theo uy lực đủ chống lại hắn. Mà dù sao bản thân của hắn
chỉ là Địa Luân sơ mạch, mới thành tựu Tiên Thiên Võ sư mà thôi!
Hai người giờ phút này cơ hồ mỗi một kích đều dốc sức liều mạng. Bình
thường mà nói Tông Thủ tuyệt đối không thể nào duy trì lực lượng mạnh mẽ như thế trong thời gian dài được, Phản chấn tích lũy của mỗi kích bấy
lâu nay đủ làm thân thể Tông Thủ nát tan rồi!
Tại sao hắn có thể
duy trì kiếm kình thời gian dài như vậy? Vì sao không có xu hướng suy
tàn, ngược lại giống như mỗi kiếm đêu cường hoành hơn trước?
Nói đến khí lực thì mỗi lần giao phong với Lôi Nha Kiếm của Tông Thủ thì hắn đều bị tước yếu một phần.
Cổ khí kình đáng sợ này giao kích phi tốc, mũi nhọn của hắn lóe ra vô cùng hỗn loạn.
Bỗng nhiên trong nội tâm Hiên Viên Thông khẽ nhúc nhích, cẩn thận quan sát.
Phát giác lực phản chấn của mình vừa mới tiếp xúc với mũi kiếm của Tông
Thủ đã bị khí kình đinh ốc dùng tốc độ xoay tròn cao độ ly tâm đi, trực
tiếp cuốn ra bên ngoài. Mà Linh Năng lan tràn phát tán ra ngoài kia có
bộ phận trực tiếp đã bị Tông Thủ hấp phệ, cũng không biết dùng pháp môn
gì lại có thể vào mỗi khi phản kích quay về.
Mà phản chấn chính thức tác dụng lên cơ thể của Tông Thủ chưa đủ một phần mười.
Cho nên thanh Lôi Nha Kiếm không ngừng đâm kích mà không sợ kiệt lực.
Trách không được hắn từ đầu tới cuối có thể duy trì công kích như mưa thế
này, mãnh liệt không thôi. Trách không được thế công giống như sóng to
gió lớn. Nếu tiếp tục đánh thì càng ngày càng mạnh, đánh tiếp làm được
gì?
Nội tâm hơi chấn động, Hiên Viên Thông lúc này cảm thấy khí
mạch trong bụng đang chuyển động. Trong nội tâm không khỏi lộp bộp một
tiếng chìm xuống đáy cốc.
- Cái này cũng quá biến thái! Không ngờ còn không ngừng lại, thế tử của chúng ta uống thuốc gì thế?
Trốn trong góc phòng, Hổ Trung Nguyên đang che chắn cho cháu ngoại của mình chỉ cảm thấy trái tim chết lặng.
Hắn lúc này cảm giác được nội tâm của Hiên Viên Thông, dùng lực lượng áp
chế Tông Thủ nhưng lại bị áp chế. Giờ phút này đối với Hiên Viên Thông
mà nói quá khó chịu rồi.
Mà Linh Vũ hợp nhất kia thật sự lợi hại như vậy? Mạnh tới mức độ này? Hiên Viên Thông không thể phát nửa điểm khí thế.
Phải rồi, mặc dù Hiên Viên Thông không thể vận dụng chân khí cũng vô cùng lợi hại đấy.
Luyện khí thuật càng tu luyện tới chỗ cao thâm thì chênh lệch mỗi giai càng rõ ràng.
Không chỉ lực lượng đơn thuần, gân cốt, khí huyết, lực bền bỉ, linh giác đều
được tăng cường khủng khiếp. Ngoài ra đối với lĩnh ngộ võ đạo cũng cao
thâm, mà Tiên Thiên Võ sư, Vũ Tông, Huyền Vũ tông chênh lệch ba giai vị
càng không thể so sánh với nhau.
Cho dù tăng Tông Thủ tu vi Linh Sư là Dạ Du cảnh cũng là như vậy.
Cho nên Hổ Trung Nguyên là trực tiếp đem Tông Thủ dán bãn hiệu ‘ biến thái ’.
Mà hai lỗ tai của Sơ Tuyết lúc này có máu chảy ra ngoài. Trong tai không
ngừng có âm thanh ầm ầm vang lên, đối với cường giả trên Địa Luân tứ
mạch Vũ Tông không có ảnh hưởng gì. Nhưng đối với nàng mà nói là không
chịu nổi.
Cũng may có Hổ Trung Nguyên ở bên bảo vệ, hắn giống như bình chướng ngăn cản. Tuy trong đó có hỗn hợp kiếm thuật của Tông Thủ
lúc nóng lúc lạnh cũng có thể chèo chống.
Nhưng mà Sơ Tuyết lo lắng bên kia hơn, nhìn Tông Thủ bên kia nói:
- Đoán chừng thiếu chủ đang cuồng hóa.
- Cuồng hóa?
Thần sắc Hổ Trung Nguyên khẽ giật mình:
- Có ý gì? Chẳng lẽ thế tử hiện tại cũng giống như trước kia sao?
- Chính là cuồng bạo hắc hóa..., cũng là thiếu chủ dạy ta đấy.
Sơ Tuyết thuận miệng giải thích:
- Trước kia một lần ở Đan Linh Sơn, hình như bởi vì vũ nhục Doãn thúc và
ta nên Thiếu chủ hắn rất tức giận. Kết quả lần kia chém mười tám mộc
khôi lỗi của Lăng Vân Tông thành nhiều khối, lại vẽ ra mười hai thiên
phù. Tuyết Nhi thật hả giận...
- Mộc khôi lỗi? Thiên phù?
Hổ Trung Nguyên vốn đang nghi hoặc thì hít sâu một hơi, hắn nói:
- Là minh kiếm đài cùng thiên phù đài!
Ngay cả Tông Nguyên ở bên cạnh đưa mắt nhìn qua, mặt mũi tràn đầy biểu hiện không dám tin.
Hai tòa linh đài này vạn năm qua được xưng là Tiểu La Thiên Kiếm Trận, Thập Bát Thiên Phù không ai có thể phá, cứ như vậy mà bị phá rồi? Hơn nữa là xuất từ thủ bút của thế tử?
Ở cùng với Tông Thủ lâu như vậy mà
hắn chưa từng nghe qua việc này. Lăng Vân Tông bên kia vì sao không
truyền ra tin tức mảy may?
Dùng tính tình của Tông Thủ thì chỉ sợ là do thế tử này bài trừ rồi!
Trong nội tâm hồi hộp một lát, Hổ Trung Nguyên mới thở dài một hơi. Cảm giác
tu dưỡng tâm tình của mình quá kém cỏi. Quyết định về sau cho dù thế tử
làm cái gì cũng phải giữ bình tĩnh.
Đưa mắt nhìn qua chợt nghe Sơ Tuyết lại lên tiếng nói:
- Ta đoán chừng thế tử sắp thua rồi, bây giờ sắp qua ba chung thời gian.
Ngược lại Hiên Viên thành chủ bên kia sẽ đánh hắn một trận.
Hổ Trung Nguyên cũng rất đồng cảm gật gật đầu, hắn đi theo Tông Thủ lâu như vậy nên biết thể lực của Tông Thủ rất yếu.
Trong một giờ đầu thì rất mạnh mẽ đấy, qua thời gian này thì hăn rất yếu ớt.
Nhưng mà Tông Thủ kiêm tu linh pháp, mặc dù là khi đó cũng không phải là người nào có thể khinh thường hắn.
Dùng hồn ngự kiếm thậm chí càng mạnh hơn nữa!
Nhưng mà giờ phút này đã Linh Vũ hợp nhất, tự nhiên không thể nào dùng linh
pháp quyết đấu được. Thực lực của Hiên Viên Thông cuối cùng càng mạnh
hơn nữa, một thân võ đạo đạt tới thiên vị. Chỉ cần vượt qua một thời
gian ngắn thì Tông Thủ cũng chỉ có thể tùy ý bị xâm lược.
Lần nữa đem Hổ Bá Đao cầm lên, Hổ Trung Nguyên vận sức toàn thân chờ bộc phát.
Tuy biết dù mình có ra tay cũng vô dụng nhưng hắn vẫn ra tay.
Hắn không có khả năng đứng nhìn Hiên Viên Thông đánh Tông Thủ bị thương.
Tông Nguyên ở bên, lại lạnh giọng cười cười:
- Khẩn trương cái gì? Thế tử hắn đã thắng!
Thấy Hổ Trung Nguyên cùng Sơ Tuyết đều ngạc nhiên khinh bỉ nhìn qua. Tông
Nguyên căm tức nhíu mày, rồi sau đó lại khinh thường bĩu môi một cái:
- Hai người ngu xuẩn, nhìn dưới chân bọn họ đi.
Hổ Trung Nguyên nhướng mày, ánh mắt nhìn qua Tông Nguyên thì hơi cả kinh.
Hiên Viên Thông lúc trước bộ pháp chặt chẽ trầm trọng, giờ phút này đã dần dần loạn rồi, có xu thế như núi lay động muốn sụp đổ.
Thiết giản trong tay lúc này cũng không được thong dong như trước.
Lúc này Tông Nguyên nhớ tới trước kia Hiên Viên Thông dùng rượu điều hòa chân khí. Chẳng lẽ công pháp có sơ hở nên phát tác?
Âm thanh binh khí va vào nhau vẫn không ngừng vang vọng trong điện, cũng
dần dần lộ ra xu thê tán loạn, tiết tấu khẩn trương, chỉ mười kiếm mà
Hiên Viên Thông đã bị áp tới sát vách điện. Mà Tông Thủ lúc này cười
lạnh nói thêm một câu.
- Buông tay!
Huyết quang rơi tứ tung, mũi Lôi Nha Kiếm bỗng nhiên đâm vào tay trái của Hiên Viên Thông. Hơi dùng lực thiết giản rơi ra ngoài.
Sắc mặt Hiên Viên Thông trắng bệch dựa sát vào vách tường, mà kiếm của Tông Thủ đang ở trên không trung muốn đánh xuống.
Đỉnh đầu của Hổ Trung Nguyên lúc này toát ra mồ hôi lạnh.
Thế tử của mình hôm nay đánh Đàm Đào, đánh La Diêm, đánh Chu Quân Hầu còn
chưa đủ. Hẳn là hôm nay muốn đánh cả nhạc phụ một trận sao?
Vậy thì nhạc phụ này còn mặt mũi nào?
Hắn nhanh chóng chạy tới trước, một hồi lo lắng hơi dư thừa. Chỉ thấy thiên địa linh năng hội tụ quanh người Tông Thủ đúng lúc này tiêu tán đi.
Ngay cả thân ảnh thon dài cũng mất đi tinh khí thần, thân thể ngã vào
trong ngực của Hiên Viên Thông.