Thần Hoàng

Chương 52: Chương 52: Lăng Vân - Long Nhược




Tông Thủ lại cười hì hì nhìn coi như sự tình không liên quan đến mình. Sau đó vung tay lên, ảo ảnh trước mắt đều tan hết.

Hắn mở mắt ra chỉ nghe tiếng tiêu đang tiếp tục, vẫn vòng qua vòng lại uyển chuyển mà bản thân Triệu Yên Nhiên tựa hồ hoàn toàn đắm chìm ở bên trong, thần sắc vô cùng chuyên chú.

Tông Thủ nhịn không được cười to, hắn lười biếng dựa lưng vào thành xe, nằm nghiêng dưới mái hiên cực kỳ thoải mái dễ chịu.

Sau đó tiếng tiêu chuyển đổi tiết tấu thì Tông Thủ dùng Tùng Văn Phong Kiếm trong tay gõ một cái nhẹ vào vỏ kiếm.

Thanh âm không lớn nhưng tiếng vang kim mộc giao kích lại làm cho âm thanh tiêu bỗng trì trệ.

Ý cảnh thảm thiết réo rắt cũng lập tức biến mất vô hình.

Thần sắc Triệu Yên Nhiên không khỏi kinh ngạc nhìn sang, trông thấy Tông Thủ bảo trì thanh tỉnh, cười không ngớt thì kinh ngạc một hồi.

Nhíu mày, Triệu Yên Nhiên đang muốn biến hóa âm điệu, một luồng sóng tinh thần dị lực tràn ngập từng cơn hướng Phiên Vân Xa. Lại chỉ thấy Tông Thủ, cầm kiếm lại gõ một cái. Lần này đột ngột đến cực điểm, cũng vừa đúng làm tiêu âm của nàng bỗng nhiên rối loạn, trong nháy mắt không còn sót lại chút gì hàm ý.

Mà Doãn Dương cùng Sơ Tuyết đắm chìm bên trong ký ức cũng dần dần khôi phục thanh tỉnh. Trông thấy tình hình trước mắt thì cảm thấy khó hiểu nhưng mà chỉ một lát sau thì từng người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong mắt ẩn chứa sự rung động.

Trong con ngươi Triệu Yên Nhiên hiện vẻ băng lãnh, một lần có thể nói là trùng hợp, nhưng liên tục hai lần không cách nào lấy nó để giải thích.

Trước mắt người này thực sự phá giải pháp môn Nhất Thủ Hoàng Tuyền U Minh Khúc của chính mình.

Còn không còn kịp suy tư nữa ứng đối như thế nào, tiếng vang thứ ba đã xuất hiên.

Lần thứ ba này không chỉ khiến nàng chỉ cảm thấy tiêu âm của chính mình hỗn loạn mà nội tức trong cơ thể mình cũng có chút có chút, có một cỗ khí tức ngăn ở ngực làm nàng khó mà thổi hơi.

Ánh mắt Triệu Yên Nhiên lóe lên dừng lại một lát rồi thổi phù ra.

Tiếp theo cũng chỉ thấy khóe môi Tông Thủ đối diện tà mị vô cùng mà chớp chớp, lại lần thứ tư sử dụng kiếm đánh trên ván gỗ.

Khiến tiêu âm của nàng chẳng những là khó phát ra mà vết máu trên ngực trái loang ra một vòng.

Người nọ mặt hoa đào giờ phút này tái nhợt vài phần.

Chẳng qua là băng hàn trong con ngươi thối lui lại vẫn không có nửa phần não sắc, vẻ cuồng nhiệt lại càng rừng cháy vô cùng.

Trước mắt thiếu niên vẫn chưa tới mười bốn, không ngờ có thể cho nàng kinh hỉ như thế!

- Tông Thủ ngươi thật sự mới chỉ mười ba tuổi mà thôi? Trước kia có từng học qua âm luật? Hoàng Tuyền U Minh khúc của ta ngay cả mấy vị sư muội xưa nay đều không thể làm gì. Có thể từ khúc của ta giãy giụa đi ra đã rất bất phàm, còn có thể phá vỡ nó thì không phải võ giả phàm tục có thể làm được. Giống như ngươi ngọc thô chưa mài dũa thì ta làm sao buông tha? Như vậy đi, nếu ngươi đáp ứng thì trừ mười hai Huyễn Diễm Hỏa Liên hạt sen ta còn có thể đưa cho ngươi ba viên Luyện Thai Đan. Ngươi nếu không đáp ứng nữa, ta cũng đành dùng biện pháp mạnh...

Tông Thủ âm thầm thở dài, có chút đắng chát vuốt vuốt mi tâm của mình, nữ nhân điên này xem ra là hau háu nhìn mình không buông.

Đang vắt óc nghĩ biện pháp cuối cùng đuổi nàng đi thì chợt cảm thấy một cái bóng mờ cự đại bao phủ.

Lại ngẩng đầu lên nhìn không chung, chỉ thấy một long ảnh cách đây ba trăm trượng đang uốn lượn tới.

Tông Thủ không khỏi thở dài một hơi, đợi trọn vẹn mười ngày thời gian, vị này rốt cục đã tới.

Long ảnh chớp mắt là tới, bất quá vẫn còn cách xe ngựa sáu mươi trượng, nhìn kỹ lại thì lại không phải là Chân Long, mà là cự giao màu trắng một sừng, phần bụng sinh ra tứ trảo. Cốt nhục lại còn chưa chính thức thành hình ẩn dưới bụng, không có long lân và râu rồng, bên ngoài thân bóng loáng. Bất quá hình thái lại uy thế mười phần.

Trên đầu cự giao có một bóng người màu tím đang đứng, lưng đeo kiếm gỗ đào, tay áo phất phư, gương mặt hắn trắng nõn, thần sắc lại hơi có vẻ tuấn lãnh. Vừa nhìn bao quát một cái thì vỗ vào một sừng của cự giao.

Sau đó cái đầu cực lớn của cự giao chúi xuống khiến cho mười tám con Đạp Vân Câu, mấy trăm đầu Chiểu Lang càng thêm khó chịu, thân hình chúng run rẩy, ánh mắt ẩn chứa sợ hãi.

Giờ phút này vô luận là Doãn Dương hay là Sơ Tuyết thần sắc đều ngưng trọng.

Tông Thủ hừ lạnh một tiếng.

- Hừ...Không ngờ người này lúc gay cấn cũng thích thể hiện bộ dạng lãnh khốc.

Thanh âm trầm thấp của hắn người bên ngoài nghe không được nhưng Tố Sơ Tuyết gần trong gang tấc thì nghe hết, nàng quay đầu vẻ mặt kỳ quái hỏi:

- Thiếu chủ ngươi quen biết người này? Còn có thích thể hiện là có ý gì?

Tông Thủ lập tức xấu hổ cười, nhớ tới thời đại này không có từ ngữ đó.

Bất quá người trước mắt thì đúng là hắn có quen biết, trong trò chơi Thần Hoàng là một trong nhân vật lịch sử, bất quá hắn là nhà đầu tư của trò chơi, xem ra rất thú vị. Quả nhiên là giống hắn tuyên truyền, đem hết toàn lực làm chân thật, mà ngay cả tính cách yêu thích của người này cũng không kém mảy may.

Người nọ từ trên đầu giao phiêu nhiên xuống, trông thấy Triệu Yên Nhiên thì khẽ giật mình, hắn cười cười hữu hảo nhưng trong đôi mắt toát ra mấy phần phòng bị:

- Thì ra là Thất Linh Tông Yên Nhiên cô nương, thật là trùng hợp, bản nhân là Long Nhược thủ tịch Lăng Vân Tông Quần Anh điện hữu lễ, vị này là thế tử Càn Thiên Sơn Tông Thủ sao? Không biết có rảnh đi cùng ta một chuyến không?

Nói xong câu đó, hắn nhìn về phía Phiên Vân Xa, trong mi tâm người này càng ẩn ẩn lộ ra lam sắc quang hoa không thể nhận ra hướng về phía Tông Thủ.

Mặc dù Tông Thủ biết tính cách của người này nhưng khi hắn nói chuyện với Triệu Yên Nhiên thì lưng eo thẳng tắp, nghiêm túc và trang trọng không có nửa phần đùa giỡn.

Không phải tận lực nịnh nọt nàng ta mà là tôn trọng và kính ý với đại địch.

- Rảnh rỗi đương nhiên là có, hơn nữa cầu còn không được!

Cười liếc xéo Triệu Yên Nhiên một cái, Tông Thủ đứng lên từ trên xe bước xuống nói:

- Long Nhược tiên sinh đến tận đây là vì sự tình Đan Linh Sơn mười ngày trước?

- Đúng là như thế!

Long Nhược gật, tiếp theo thì đột ngột đưa tay ra nói:

- Thế tử đưa tay cho ta xem mạch một chút được chứ?

Trong miệng tuy là tại hỏi thăm nhưng tay Long Nhược lại không nửa phần khách khí, trực tiếp bắt mạch Tông Thủ, hắn nhắm mắt dò xét, vốn là kinh hỉ, theo sát phía sau lại thất vọng nồng đậm.

Lúc buông tay ra, Long Nhược thở dài một tiếng, ngôn từ khẩn thiết nói:

- Không dối gạt thế tử, lần này Long Nhược chính là phụng mệnh mà đến, tạ lỗi vì sự tình Đan Linh Sơn mấy ngày trước. Thủ tịch Tập Anh Điện Lương Diệu Tử nhận hối lộ làm việc thiên tư, hôm nay đã bị trừng phạt, trấn áp ở Vạn Phong Tháp 24 năm. Đan Linh Sơn thủ tọa Linh Vi Tử không tra xét nghiêm túc cũng đã thoái ẩn tiềm tu. Hổ thẹn, lệnh tôn năm đó từng có ân viện thủ đối với Lăng Vân Sơn ta, thật là làm toàn bộ ba vạn đệ tử tông môn xấu hổ. Tông môn bất hạnh tạo đồ đệ bất tài, xin thế tử thứ lỗi! hacksideVnz ^^

Chương 52: Lăng Vân - Long Nhược. (Hạ)

Long Nhược vừa nói, một bên khẽ khom người thật sâu phía ba người. Tông Thủ vội vàng nghiêng đi thân, biểu thị không dám nhận đại lễ vỡi hắn, trong lòng hiện giờ có bất mãn thế nào với Lăng Vân Tông, giờ phút này cũng chỉ có thể rộng lượng cười.

Thầm nghĩ người này, quả nhiên giống tính tình cử chỉ trong trò chơi đời sau, nho nhã lễ độ, bất ôn bất hỏa, nghiễm nhiên là chính trực quân tử.

Lập tức lại chỉ nghe ngữ khí của Long Nhược biến đổi nói:

- Vốn Long Nhược còn có một sự tình muốn hỏi thế tử còn nguyện bái nhập môn hạ Lăng Vân Tông ta không? Việc này chính là tông chủ nhờ vả, nếu là thế tử đáp ứng chính là đích mạch đệ tử của tông ta, môn hạ của tông chủ.

Lông mày Triệu Yên Nhiên lập tức nhăn lại, nàng vốn là kỳ quái là thủ tịch Long Nhược quần anh điện Lăng Vân Tông sao có thể coi trọng Tông Thủ như thế, ngôn từ cũng cực kỳ khiêm tốn, phảng phất thật sự là cực kỳ áy náy.

Giờ phút này nghe Long Nhược nói như vậy lại càng hiếu kỳ, đệ tử đích mạch Lăng Vân Tông có ý nghĩa thánh địa Lăng Vân Tông tùy ý Tông Thủ xuất nhập, tất cả bí điển đều có thể đọc, mỗi tháng đều có đại lượng tài vật cung ứng, ngày sau cũng có được tư cách cạnh tranh tông chủ.

Tiền vốn lớn như vậy chỉ vì muốn lung lạc Tông Thủ làm môn hạ. Thật là khiến người không thể không để ý, sự tình Đan Linh Sơn mười ngày trước rốt cuộc là chuyện gì.

Mà Doãn Dương cùng Sơ Tuyết đều toát ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng nhìn thế tử nhà mình muốn hắn lập tức gật đầu.

Tông Thủ lại khẽ lắc đầu:

- Đã nói là vốn, nói cách khác Long Nhược tiên sinh đã thay đổi chủ ý phải không?

Long Nhược lại than nhẹ một tiếng, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối:

- Đúng vậy! Nguyên bản cách nghĩ của Long Nhược là mặc dù thế tử không đáp ứng cũng trói ngươi trở về tông ta. Ba trăm bốn mươi ba tức phá vỡ Tiểu La Thiên Kiếm Trận, ngắn ngủn hai canh giờ mô phỏng Thập Nhị Thiên Phù. Phù võ song toàn thiên phú ngộ hợp, đừng nói là đệ tử đích mạch, cho dù là hạ nhiệm tông chủ mới có thể làm được. Bất quá Long Nhược mới dò xét mạch lại phát hiện tình hình trong cơ thể thế tử không phải song mạch thân thể đơn giản như vậy. Mặc dù tông ta đem hết toàn lực mang tới công pháp tu hành song mạch chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì. Linh pháp của Thế tử còn có thể đi xa một chút, Luyện Khí thuật lại tối đa chỉ tới Bí Võ Sư chi cảnh. Bất quá đệ tử đích mạch không được, còn có thể là nội môn đệ tử. Tông ta đồng dạng đem hết toàn lực tìm kiếm lương pháp cho ngươi...

Đồng tử Triệu Yên Nhiên lập tức co rút mãnh liệt, nhất thời nói không ra lời.

Ba trăm bốn mươi ba tức, phá Tiểu La Thiên Kiếm Trận. Hai canh giờ, vẽ ra Thập Nhị Thiên Phù hẳn là chỉ Minh Kiếm đài cùng Thiên Phù đài?

Long Nhược xác định không nói giỡn chứ?

Đáy lòng Tông Thủ lại nhẹ nhàng trầm xuống, thực là không ngờ, chính mình ngoại trừ song mạch còn có tai hoạ ngầm khác.

Bất quá tâm tình hắn chỉ che lấp chỉ chốc lát thì lại khôi phục như thường.

Hắn không có hảo cảm với Lăng Vân Tông cũng không nghĩ tới muốn bái nhập kỳ môn. Nghe phía sau vài câu thì càng cười lạnh chẳng thèm phản ứng, chính mình từ nhỏ tới giờ đã phải cầu cạnh ai?

Cho dù là thật sự không cách nào tu hành thì thế nào? Tông Thủ hắn không cần người khác phải bố thí.

Ngôn từ Long Nhược nhìn như ôn hòa nhưng ẩn giấu lãnh đạm xa cách.

Tông Thủ không để ý Sơ Tuyết sau lo lắng lưng, hắn trực tiếp lắc đầu:

- Tạ ơn tiên sinh hậu ý, Tông Thủ đã xác định không cách nào tu hành, cũng coi như một chấp niệm, cuộc đời này chính là du lịch tứ phương tham quan Vân Giới ngũ lục mười hai đảo, núi sông tráng lệ, không cần phiền toái quý tông.

Long Nhược tựa hồ cũng không ngoài ý muốn, gật đầu nói:

- Như thế cũng tốt. Bất quá sự tình ngày đó, tông ta lại không thể không có đền bù tổn thất. Năm đó tổ sư đã từng định ra quy củ, vô luận là ai, chỉ cần có thể đồng thời phá vỡ kiếm trận, vẽ ra Thiên Phù có thể từ trong bảo khố chữ huyền của tông ta chọn ra ba loại bảo vật. Bảo khố quá lớn ta không mang nhưng có mang tới một số thứ thế tử có thể cần dùng đến.

Lúc nói chuyện, Long Nhược vung tay lên, bên cạnh chính là mấy trăm kiện vật phẩm hoặc là đan dược hoặc là binh khí hay hoặc là võ học bí điển lăng không hiện ra, lơ lửng hắn trước người.

Tông Thủ âm thầm kỳ quái, hắn thật không biết Lăng Vân Tông có quy củ này. Kiếp trước kiếm trận Thiên Phù của Minh Kiếm đài cùng Thiên Phù đài, hắn không biết hoàn thành qua bao nhiêu lần. Nhưng ngoại trừ một thân phận đệ tử đích mạch Lăng Vân Tông, hắn không hề được ban thưởng vật gì.

Trong lòng khó hiểu, Tông Thủ cười nhạt một tiếng cố tình không lấy, thấy trong mắt Long Nhược lóe lên một tia dị sắc, trong lòng hơi trầm xuống, hắn đi tới tiện tay lấy hai cái chai thuốc, một kiện ngọc bội.

Tứ đại bảo khố Thiên Địa Huyền Hoàng của Lăng Vân Tông thu nạp thiên hạ kỳ trân. Dùng chữ Thiên là quý nhất tiếp theo là chữ Huyền.

Bất quá trân tàng bên trong không có vật nào không phải vô giá.

Mà giờ khắc này Long Nhược lấy ra chắc chắn tất cả đều là vật hiếm thấy.

Hắn không biết Lăng Vân Tông, rốt cuộc là vì đền bù tổn thất hắn hay là thật có chuyện gì. Dù sao nếu không lấy thì Lăng Vân Tông sẽ không yên tâm. Vào lúc đó, cũng dứt khoát không khách khí nữa, cho dù là đền bù tổn thất Lăng Vân Chu của Tông Vị Nhiên.

Triệu Yên Nhiên từ bên trong kinh dị trì hoãn, giờ phút này thấy thế không khỏi nhăn lại lông mày lần nữa. Tông Thủ vừa rồi lựa chọn đồ vật, thật sự thường thường không có gì lạ, cũng không phải những vật trân quý nhất.

Trên mặt Long Nhược cực kỳ tán thưởng đối với sự biết điều của Tông Thủ, hắn toát ra vài phần thưởng thức:

- Một lọ Huyết Vân Tủy tráng bì mô, sinh huyết nhục. Chỉ cần một giọt có thể bằng một năm Luyện Bì Công của thường nhân. Mười viên Thiên Phác Đan có thể cường tráng tiên thiên chi khí. Thế tử chuẩn bị những thứ này sao? Còn có này khối Long Linh ngọc bích định tâm thần, cường tráng khí huyết, cố Thai Tức. Tiểu cô nương bên cạnh ngươi cũng là Linh Võ song tu. Đáng tiếc tư chất Linh Sư kém một chút, khí hải hồn hải không cách nào hài hòa. Vật ấy vừa vặn phù hợp trợ nàng đột phá cảnh giới Bí Võ Sư, thế tử quả nhiên là người có ý chí!

Dứt lời, Long Nhược lấy ra một tấm lệnh bài thận trọng chuyển tới hư không đưa ra;

- Những vật kia là vật hứa hẹn, còn đây là đền bù tổn thất chính thức của tông ta. Tuyệt phẩm kim lệnh, tin tưởng vật ấy sẽ không làm tông ta hổ thẹn. Kính xin thế tử nhất định nhận lấy! Ngày sau vô luận chuyện gì muốn nhờ, chỉ cần là không vi phạm chính đạo, cao thấp Lăng Vân Tông ta chắc chắn sẽ dùng hết toàn lực tương trợ thế tử...

Tông Thủ đưa mắt nhín, chỉ thấy trên lệnh bài màu đỏ thực sự không phải là kim tuyến mà là ba đường tử tuyến khắc vào một mặt lệnh bài. Hắn biết nó có đẳng cấp cao nhất ở bên trong Lăng Vân Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.