Thần Hoàng

Chương 914: Chương 914: Lão già chết tiệt.




Tổn thất bảy ngàn lục giai, hoàn toàn chính xác là không bị thương đến căn bản. Có bốn vị tổ sư tọa trấn bản sơn, cũng sẽ có thể bình yên vượt qua cái thời điểm suy yếu nhất này.

Tiếp đó lại chỉ cảm giác có chút không ổn, mà không ổn ở nơi nào, rồi lại không nghĩ ra.

- Khoáng mạch linh thạch huyền cấp hạ phẩm? Thì ra là như thế.

Huy Châu đảo, có một đại thành tên là Huy Dạ thành. Tông Thủ đang ngồi ngay ngắn ở trong cung điện trước kia thuộc về thành chủ. Hơi có chút ngạc nhiên dò xét mấy khối linh thạch ở trong tay.

Long lanh trong suốt, nhìn qua phảng phất như có vân khí ở phía trong dũng động.

Đây là ám vệ của Nhược Thủy nắm giữ, sai người đi suốt đêm đưa tới. Đều là linh thạch đẳng cấp huyền giai, phần lớn là hạ phẩm, bất quá cũng có một hai miếng trong đó đạt tới đẳng cấp trung phẩm.

Cẩn thận phân biệt quan sát nơi xuất nhập gần đây của những tu giả đạo môn kia.

Ngắn ngủi trong mấy ngày, liền phát giác ra cái mạch khoáng này. Xem tình hình cũng là một mỏ khoáng giàu. Những ám vệ bộ hạ của Nhược Thủy chỉ là ẩn núp ở phần đuôi mạch khoáng để khai thác, thì đã có những miếng linh thạch này rồi.

Tông Thủ nhíu nhíu mày, ở trong trí nhớ của hắn, cũng không tồn tại cái mạch khoáng này.

Bất quá cũng đồng dạng bất giác kinh dị, linh thạch đến đẳng cấp huyền giai, vậy cũng chỉ có tu giả trên Tiên cảnh mứi có thể dùng đến. Cũng nhất định là bị chư tong phái cưỡng chiếm, người bình thường vốn là tiếp xúc không đến, tự nhiên ở bên trong những tư liệu lịch sử kia cũng không có ghi lại.

Lại nói, Vân Giới nếu không có cái linh thạch khoáng mạch cấp bậc huyền giai này sinh ra, mới là quái sự.

Dù sao cũng là ở thượng cổ, được phần đông dị tộc ngoại vực coi là Tiên giới.

Nguyên nhân chính là ở trong giới này, linh vật rất nhiều, tài nguyên phong phú, mới có thể một mực bị rất nhiều thế lực ngoại vực ngấp nghé.

Nghi hoặc trước kia cũng đã được giải quyết dễ dàng. Mỏ giàu linh thạch Huyền giai hạ phẩm, cho dù là sau trăm năm linh triều bắt đầu, cũng đồng dạng là hiếm thấy.

Còn nếu là vào lúc mới bắt đầu linh triều mà chiếm được, càng không biết để cho Đạo Linh khung cảnh đào tạo được bao nhiêu cường giả, bao nhiêu đạo binh.

Nếu nói là tiêu chuẩn của một cái linh thạch khoáng mạch cao giai thông thường, có thể cung cấp nuôi dưỡng cho chừng một ngàn lục giai đạo binh.

Như vậy cái linh thạch khoáng mạch huyền giai hạ phẩm này, chính là ít nhất có thể cung cấp cho vạn người!

Mà nếu là mỏ giàu, thì 1 vạn 2000 người cũng có thể.

Cũng khó trách Đạo Linh khung cảnh kia lại trở mặt vô tình!

Một mai huyền giai linh thạch, có thể cung cấp cho Trụ Cực Mệnh Thế thư của hắn mười ngày sử dụng.

Nếu như có được cái linh khoáng này, như vậy trong thời gian ngắn chính mình không cần phải rầu rĩ. Một ngày làm, mười ngày dùng.

Chợt Tông Thủ liền lại hơi lắc đầu. Tuy nói là trên địa bàn của hắn. Nhưng cái mạch khoáng này, Càn Thiên Sơn một nhà nuốt không nổi.

Đặc biệt là thời điểm lúc này triệt để cùng Đạo Linh khung cảnh trở mặt, không chết không thôi, càng không thể có nửa phần sơ hở.

- Có thể sai người cáo tri Kiếm Tông, Thương Sinh Đạo, khiến cho bọn hắn đến đây đàm phán! Đúng rồi, Phật môn bên kia cũng có thể cáo tri một tiếng!

Đã có cái huyền giai khoáng mạch này, Thương Sinh Đạo mới có thể danh chính ngôn thuận, ngày sau giúp hắn một tay. Còn Kiếm Tông, là cho đi để lấy lại hồi báo. Tự nhiên là Vạn Kiếm khung cảnh kia cũng cần bỏ ra một cái giá xứng đáng mới có thể.

Công thêm Phật tông, đó là nhân tiện. Dưới Thất Hà sơn kia, còn có hồn phách của mấy trăm vạn tướng sĩ chết trận, cần cao tăng Phật môn đến siêu độ.

Ngoại trừ muốn tinh lọc oán khí nơi đó, càng khiến cho lòng quân dưới trướng yên tĩnh.

Kỳ thật Ma Môn bên kia cũng có thể mượn lực. Tông Thủ lại tự nhiên chán ghét, cũng không biết những người này sẽ không có lòng cảm kích gì, hết thảy chỉ nhìn lợi ít.

Người sáng suốt, tuyệt sẽ không khiến cho trên đời mình đều là địch. Thân là quân vương của một nước, tính tình liền càng không thể tùy ý được.

Trong chính đạo, tuy cũng có ngụy quân tử, có ác nhân. Nhưng ma đạo tu hành những thứ công pháp quỷ quyệt tà dị, huyết tinh tàn khốc kia, thì càng là không phải người tốt.

Cái huyền giai khoáng mạch này, Càn Thiên Sơn mới có thể lấy được một nửa lợi nhuận.

Có tiền tài ngoài ý muốn, ít nhất cái trợ cấp khiến hắn vô cùng đau đầu kia lại không cần phải rầu rĩ.

Từ Liên Vân đảo đến Thất Hà sơn, mấy trăm vạn tướng sĩ tử trận, phần lớn tuy không phải là địa bàn mà hắn quản lý, là cưỡng ép tù binh lôi đến. Nhưng cũng vẫn là ý định cả Tông Thủ, cần phải coi xét.

- Chuyện của huyền giai mạch khoáng lần này, đều có Lễ bộ ở Lý Phiên viện cùng Thương Sinh Đạo, Kiếm Tông thương lượng!

Dưới bảo tọa của thành chủ, bỗng nhiên truyền ra một thanh âm, đã cắt đứt suy nghĩ của Tông Thủ.

- Thần nghe thấy thượng cổ Tích Long, tuyệt sẽ không đi đến chỗ nước cạn, Phượng Hoàng, Hỏa Loan, không đi đến chỗ nước ngập. Từ xưa đến nay, người tôn quý đều biết lý lẽ, cũng không khinh thường vào nơi hiểm địa, huống chi quân thượng? Mà hôm nay quân thượng còn chưa có con nối dõi, thì càng cần phải coi chừng!

Tông Thủ nghe được thanh âm này liền cực kỳ đau đầu. Người cứng cổ nói chuyện ở phía dưới, đúng là Trương Hoài, giờ phút này nhưng sắc mặt lại đỏ lên, mang theo ý tứ phẫn nộ.

Trước kia làm sao lại không nhìn ra, thằng này sẽ trở thành tranh thần?

- Thần biết quân thượng, có dũng mà vạn người không địch lại, vô địch Vân Giới! nhưng mà người thiện chiến chết ở binh, người thiện lặn chết ở nước. Quân thượng há lại không biết cảnh giác? Nếu như Huyết Vân kỵ lại tới muộn một chút, nếu như Vô Cực đạo nhân kia có năng lực thống binh càng mạnh hơn một chút, không biết quân thượng còn có thể chạy trốn được không? Quân thượng nếu có bất trắc gì, bảo ta và các thân tử nơi này lại nên xử lý như thế nào?

Thời điểm nói chuyện, mắt Trương Hoài nhìn trộm lên còn tiểu thổ cẩu nhi đang nằm trên vai Tông Thủ.

Lúc này lân phiến đã biến mất, hỏa diễm bốn võ cũng vô tung vô ảnh. Đang lẽ lưỡi liếm láp mặt của Tông Thủ.

Nếu không có con Kỳ Lân này, vị ‘Chúa công’ hắn tán thành mới không đến ba tháng sợ là hơn phân nửa đã mất đi tính mạng.

Lực lượng một người, độc chiến bảy ngàn Tử Lân Diễm Thương kỵ, cái này chẳng phải là giống như muốn chết.

Mà nhớ tới đây, trong lồng ngực lập tức càng cảm thấy xúc động phẫn nộ.

- Thần cho rằng Tông Nguyên, Doãn Dương đều nên chém đầu! Biết rõ quân thượng như thế, là đặt mình trong tử địa, lại không đi khuyên can, thực không phải là đạo của quần thần.

Tông Nguyên đứng ở một bên là im lặng không có biểu lộ gì, cũng không muốn giải thích.

Lúc đó không thể khuyên can, đích thật là hắn đã làm việc hơi quá.

Đồng dạng là rất ‘U oán’ nhìn lại phía chỗ Tông Thủ liếc một cái.

Đối với Trương Hoài cũng không có oán ý, ngược lại là cảm kích. Nếu là có thể khiến cho quân thượng sau này làm việc càng cẩn thận chút ít, đó là không thể tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.