Lời đầu tiên là muốn nói một tiếng xin lỗi tới mọi người vì bản “Thần Hoàng” này, tuy có một kết cục, truyền tải hết mọi chuyện. Nhưng trong lòng Khai Hoang thì vẫn không vừa ý, thật là xin lỗi mọi người. Đại cương nguyên bản còn có chuyện Lục gia tranh giành ngôi vị hoàng đế, rồi ân oán của Ngao Khôn và tứ phương long cung, Vạn Kiếp hoàng đình, còn quyết chiến với Boss nữa, đó là lúc trăm năm sau. Còn khoảng sáu mươi vạn chữ nữa mới coi như là hoàn thành, nhưng mà giờ thì khó có thể làm được. Khai Hoang cực kỳ xấu hổ, mong mọi người thông cảm cho. Ta hai ngày trước đi viện kiểm tra thì tình huống không có chuyển biến tốt đẹp, cho nên phải mổ, mấy ngày nay đã lên lịch hẹn với bệnh viện để giải phẫu. Đây là một loại bệnh khó nói, cho nên chưa hề xin mọi người cho nghỉ, nhưng một đoạn thời gian nữa thì có thể biến chứng khá nặng, cho nên sau khi thận trọng lo lắng vấn đề này, Khai Hoang vẫn quyết định để cho “Thần Hoàng” kết thúc thôi. Cuối cùng Khai Hoang xin được mặt dày mà hướng mọi người, các bạn đọc, những fan của Khai Hoang hay điểm một kích, thêm một phiếu ,để tăng thêm chút tiền nhuận bút. Khai Hoang xin được cảm tạ thêm lần nữa! Cũng vô cùng cảm ơn các bạn đọc đã đi theo trong một năm năm tháng vừa qua! Một bộ sách mới mang tên “Vô Pháp Vô Thiên” dự định là vào ngày 20 tháng 12 sắp tới ra mắt, cho nên mong mọi người hãy chờ đợi.
Hư không nơi sông giáp ranh được mở rộng ra, cũng là lúc vô số hắc sắc nê điểm rơi xuống, đó là những thứ mà thế giới này không thể dung nạp, nhưng lại ở trong Vô Lượng kiếp lực quấn chặt lấy, liều mạng chống đỡ, mãi không tiêu tan. Đó là ngày thứ mười sau tràng đại chiến, hơn mười vị Thánh Tôn giao thủ mà gây nên hư không phong bạo, tàn sát bừa bãi xung quanh. Trận chiến ấy khiên cho mười ba tiểu thiên thế giới bị phá hủy, may mà không có sinh mệnh, tư nguyên bần cùng thì ở trong mắt người ta đều là đồ chướng mắt, mà tử thương sinh linh cũng không có nhiều. Chỉ có thể nói là thi hài bay tá lả bốn phương tám hướng, vẫn có sự nguy hiểm như cũ, thực sự thì lúc đó các loại thần thông lực lượng phóng ra, cho dù thân thể có bị đánh tan thì cũng không có khả năng chết luôn được. Dù chỉ một mảnh nhỏ thân thể, cũng có thể ô nhiễm nguyên hạch thế giới, sau đó đoạt được Thánh cảnh nguyên thần. Mà sau mười ngày đám người Tú Quan vẫn chưa có rời đi, mà vẫn tiếp tục áp chế, phong tỏa nội hư không, chờ đám hắc sắc nê điểm đó tiêu vong, không để cho đám người kia có cơ hội tái sinh. Tông Thủ lúc này cũng ở bên hai người Tú Quan, Từ Bi, thở dài một cái, co một nỗi buồn vô cớ:
- Kẻ này tên là Nguyên Sơ, là một vị Chí cảnh Thánh Tôn đỉnh cao, chỉ tiếc là nhờ vào ngoại vật mà thành. Ở giới khác có thể hô phong hoán vũ, nhưng ở nơi đây thì bị kiềm chế.
Đây cũng là vì linh cơ xảo hợp mà hắn được quan sát ký ức của kẻ đã này, vốn là một vị chính đạo một đời được vạn người tôn sùng, có đại từ đại bi công đức. Chỉ là đi nhầm một bước trên con đường tu hành, mà gây ra bi kịch cho bản thân.
- Chính mình đi nhầm đường, chẳng trách ai được!
Tú Quan lắc đầu, trong mắt có chút cảm khái, cả đời này hắn đều thấy được bao nhiêu vị lão hữu chỉ vì tu hành không được, qua bao năm tháng mà đều chết đi, cho nên cũng có người tựa như tên Nguyên Sơ này, đi lên con đường Tà đạo, cuối cùng chỉ có một tràng cảnh thê thảm mà thôi.
- Sư huynh, tâm nguyên vạn năm của người cuối cùng cũng đã đạt thành rồi, Thần bảo chi tranh nơi vân giới đã triệt để giải quyết rồi. Phỏng chừng vạn năm sau đó cũng không xảy ra chiến trận gì nữa, Đại Kiền tiên đình của ngươi cũng sẽ vững như thái sơn.
Nói tới đó Tú Quan quay sang Tông Thủ mà cười hỏi:
- Tiếp theo, Tông Thủ ngươi chuẩn bị làm sao?
Tông Thủ trong ý thức muốn đi Lục Gia, nhưng lời tới miệng thì lại nuốt lại, bởi kể cả lực lượng phật môn ở Vân giới đã bị hợp lại, khiến cho Vấn Giới bị ràng buộc bởi lực lượng của mười vị Chí cảnh, đám người Lục gia bên kia, thông minh thì nên dừng lại tất cả phân tranh. Nếu tổ phụ mẫu của hắn nắm lấy phần không thánh đình thì mấy vị quốc chủ kia còn có thể có đường sống. Chứ nếu để hắn quay về thì đám đó cho dù là Tuyên Hoa quốc chủ hay là Huyền Diệp quốc chủ, hạ tràng sẽ thê thảm vô cùng. Lục gia không có gì lo thì hắn sẽ đi đâu đây? Chinh phạt tứ phương, thống trị khắp nơi? Hắn chẳng có động lực gì cả. Thật ra thì đám Đạo môn Nho giáo kia sẽ hứng thú mười phần, nhất định sẽ cực lực đồng ý. Trong lúc nhất thời, Tông Thủ cảm thấy phát ngốc lên. Áp lực không còn, không phải giãy dụa cầu sinh nữa, lại không biết ở đâu sinh ra một cảm giác luống cuống tay chân. Chẳng qua chớp mắt, tâm tình hắn lại kiên định. Truy cầu kiếm đạo chi cực, chỉ có mục tiêu này hắn chưa bao giờ buông bỏ. Mấy năm nay bôn tẩu, đã khiến cho thê tử, nhi tử của mình không có ai bầu bạn, quả là thua thiệt nhiều. Cho nên hắn cười đáp:
- Vậy sư bá muốn đi nơi nào?
- Việc Vân giới đã hết, cho nên du lịch tứ phương thôi, tìm kiếm đạo cơ rất nhiều, có khi chỉ là một tâm nguyện nhỏ bé vậy.
Tú Quan đạm đạm cười:
- Có duyên đi vào Chân Cảnh thì có thể đi một thế giới khác.
Tông Thủ không khỏi kinh ngạc:
- Vậy Hi Tử sư tôn thì làm sao? Chẳng lẽ không phục sinh hấn?
- Hi Tử năm đó cũng không phải là chân chính vẫn lạc.
Người lên tiếng lại là Từ Bi, Tông Thủ chỉ biết a một tiếng, trợn mắt, cảm thấy thực khó tưởng. Ngữ khí của Từ Bi đạo quân vẫn bình tĩnh như thường:
- Năm đó kỳ thực đã có một đạo nguyên hồn của Hi Tử chạy thoát, chạy mãi vì kiêng kỵ người. Về phần hiện tại đang ở đâu cũng không biết được. Có thể buông tha tất cả, trọng nhập luân hồi, tẩy luyện đạo cơ, có lẽ đã sớm phục sinh, ở nơi nào đó tiêu dao rồi. Nói không chừng Tông Thủ ngươi chính là một đạo nguyên thần chuyển thế của hắn.
Tông Thủ có chút mờ mịt, nguyên thần chuyển thế của Hi Tử sao? Không có khả năng! Hầu như không chút do dự mà phủ quyết ngay, chẳng lẽ bản thân phải thấy vinh quang sao? Tông Thủ hắn sao nguyện làm phân hồn của người khác. Mà thành tựu hôm nay của hắn còn vượt xa cả Hi Tử sư tôn! Chẳng qua là chuyển thế, tấy luyện đạo cơ lần nữa, bằng không không thì sao mà Lâm Huyền Sương bị nhốt mấy ngàn năm mà không đạt được gì:
- Quả nhiên là giống sư huynh hắn, ngạo khí muôn phần!
Tú Quan cười lớn:
- Ngươi tu hành chưa tới hai mươi năm, lại có đạo cơ hùng hậu không phải tu sĩ bình thường có thể so với,nếu có thể quyết tâm, bỏ ra mấy trăm đến một ngàn năm tu luyện, làm cho căn bản kiên cố thì có thể sau này sẽ bước vào Chân cảnh trước cả ta với Từ Bi, siêu cả Hi Tử, hợp thành đạo thai?
Tông Thủ bật cười, có chút xấu hổ trong lòng, sau đó hiếu kỳ hỏi Từ Bi:
- Đạo quân thấy khung vũ sang thế lục này có thể biến hóa thành huyễn tượng thế giới không?
- Sao ngươi biết?
Từ Bi kinh ngạc vô cùng, sau một lúc mới hiểu ra:
- Thì ra là thế, Trụ thư lánh đời hai mươi vạn năm không ra, nguyên năng của nó đã không phải là chuyện nhỏ. Cho tới khi ta tới giúp ngươi đạp nhập Thánh cảnh thì lại có biến cố thế này/
Sau đó tiện tay lấy Vũ thư cảu mình ra, khẽ nói:
- Trong những năm gần đây, ta vẫn luôn ẩn cư một mực dùng quan ảnh phương pháp để ghi lại sự vật con người trong Vân giới, muốn dùng bản thư này để tạo nên một huyễn tượng thế giới. Khiến cho thiên hạ tu sĩ vào trong đó để lịch lãm, điều này có thể giúp cho đám tu sĩ Vân giới ta mạnh lên, tăng thêm chút sát phạt chi ý.
Tông Thủ tỉnh ngộ, cảm thấy toàn bộ nghi hoặc bao lâu nay đã được cởi bỏ hoàn toàn.