Thần Hoàng

Chương 1007: Chương 1007: Lục gia lão nhân




Mà chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, sự lăng lệ phong duệ của kiếm này dĩ nhiên đã nhảy lên cấp độ cực phẩm.

Đặc biệt là mười mấy ngày này, tàn sát mấy chục tông phái, tru sát gần trăm tiên cảnh. Cơ hồ cứ qua một ngày, phẩm chất của thanh kiếm này đều sẽ tăng lên rất nhiều.

- Thật là một thứ quái dị.

Trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, Tông Thủ cũng đem thanh kiếm này thu lại. Rồi sau đó là lộ ra nụ cười trong sáng dưới ánh mặt trời.

- Tự nhiên là chạy trốn! Nếu ngươi không đi, ở bên cạnh người, hơn phân nửa phải cùng bổn vương dốc sức liều mạng.

Mặc dù tiếp tục động binh, cũng chưa chắc là không thể thắng. Bất qus chuyện hôm any đến đây, những người đứng xem ở chung quanh, sẽ lại không ngồi nhìn.

Tiếp tục nữa, không phải là trí giả!

Lại nói lúc này cái Thiên chướng kia dĩ nhiên cũng đã sắp nghiền nát, kiếp kỳ tới gần, thực không nên ở lâu.

Tự cho là tiêu sát phất ống tay áo một cái, Tông Thủ đang muốn bay lên. Chợt nghe được Thủy Lăng Ba ở phía sau nói:

- Máu mũi kia của ngươi còn không lau đi? Khó coi chết đi được.

Thân ảnh Tông Thủ lập tức là một hồi lay động, thiếu chút nữa từ không trung té xuống.

Thời điểm Tình Minh một lần nữa từ bên trong khung cảnh bước ra ngoài, tòa cô sơn vốn đứng vững ở bên ngoài kia, đã là không thấy bóng dáng.

Tự nhiên là thân hình của Nguyên Mộng Tử, cũng là triệt để không còn.

Chỉ có thể trông thấy một mảnh cát bụi kia, cùng với một cái hố sâu vô cùng lớn ở phía trước.

Mà ngay cả một tia khí cơ của Nguyên Mộng Tử, cũng là không có.

Trong đầu Tình Minh, là một hồi run rẩy, tay chân lạnh buốt.

Một cổ thương cảm trầm trọng đến mức tận cùng, cùng với sự thâm trầm của tuyệt vọng, cơ hồ đem ý thức của nàng hoàn toàn bao phủ.

Ôm một tia hy vọng cuối cùng, Tình Minh quay đầu lại, nhìn ra phía ngoài trăm dặm.

Lại chỉ nhìn thấy thân ảnh của Tông Thủ đúng là đạp không mà đi trong tiếng cười lớn.

Độc thân độc ảnh, khí thế lại lăng tuyệt một đời!

Tình Minh lập tức là cắn chặt hàm răng, nỗ lực mới không thể lại để cho nước mắt rơi xuống.

Hai nắm nắm lại thật chặt, móng tay đâm vào đến trong thịt. Mắt đã biến thành màu huyết hồng, cực kỳ bi thống, khí tức đau buồn tràn đầy. Càng là có một tia máu tươi từ khóe môi tràn xuống.

Vô Khư chết trận, Tử Quy Tử vẫn lạc, ngày hôm nay ngay cả Nguyên Mộng Tử, cũng đã bỏ mình.

Lúc này đã có càng nhiều tu sĩ từ trong khung cảnh rối rít đi ra.

Nhiều người không biết tình hình cụ thể, cũng không biết Nguyên Mộng Tử đã ngã xuống, sắc mặt của mỗi người cơ hồ đỏ lên, lòng đầy căm phẫn.

Sau khi xông ra, cũng đã không nhìn thấy thân ảnh của Tông Thủ nữa. Những người này, trước tiên là giật mình, rồi sau đó là trên mặt ẩn chứa giễu cợt, mà tiếng trào phúng càng là nổi lên bốn phía.

- Tông Thủ này không phải nói là phong môn khiêu chiến sao? Lúc này cũng không biết đã đi nơi nào?

- Thật là to gan! Lẻ loi một mình, rõ ràng cũng dám khiêu khích Đạo Linh Khung Cảnh ta. Hôm nay còn không phải đã chạy trốn rồi?

- Buồn cười! Nguyên lai vị cường giả vô địch Vân Giới này, cũng biết khiếp sợ?

- Chư vị! Khung cảnh ta từ vạn năm đến nay, còn chưa bao giờ bị nhục nhã thế này! Hận này không phải là bình thường, chúng ta còn có mặt mũi nào sống ở trên đời này?

- Theo ý ta, tông môn nên đem hết toàn lực bao vây chém giết mới đúng!

Người nói chuyện, phần lớn là dưới cửu giai. Mà mấy tên Tiên cảnh ở bên trong, sắc mặt lại là trắng bệch.

Mà gần kề sau mười tức, lại có hơn mười vị đạo nhân liên tục từ trong khung cảnh bay ra.

Đều là tu vi Tiên cảnh, thần sắc đồng dạng là vô cùng khó coi. Một người trong đó liếc nhìn khắp nơi một cái, ánh mắt liền rơi lên trên người Tình Minh, độn không đi tới bên cạnh nàng rồi thi lễ.

- Tình Minh sư thúc! Vừa rồi trong Vạn Hồn Đăng thất có biến, hồn đăng của Nguyên Mộng Tử sư thúc đã tắt, không biết sư thúc tổ hắn ….

Lúc này tâm thần của Tình Minh mới tỉnh lai, rồi sau đó là nghiêm mặt, khẽ gật đầu.

- Vừa rồi là Nguyên Mộng Tử sư bá vì muốn duy trì tôn nghiêm của khung cảnh ta, đã mạo hiểm xuất thủ. Nhưng đáng tiếc cuối cùng sắp thành lại bại, vừa rồi đã vẫn lạc ở trong tay Ngao Khôn kia!

Những lời này nói ra, lại dường như là sấm sét. Khiến cho mấy ngàn đệ tử của Đạo Linh Khung Cảnh nơi đây, đều là tái hết cả mặt, sắc mặt xám như tro.

Trong vòng mười dặm, là một mảnh yên tĩnh.

Mà hơn mười vị Tiên cảnh kia, cũng đều là thần sắc ngưng trọng hơn mấy phần, hoặc là thương cảm, hoặc là đau lòng, cũng không có người tiếp tục lên tiếng.

Hồi lâu sau, mới có từng đợt tạp âm vang lên.

- Ngao Khôn kia ở vực ngoại xa xa, cách khoảng mấy cái thế giới. Có tới nhanh như thế nào đi nữa, cũng cần phải có thời gian hai, ba tức. Dùng năng lực của Nguyên Mộng Tử sư thúc, sẽ không có khả năng không làm gì được tên ma đầu kia?

- Mấy ngàn năm nay, sư thúc tổ đều là cẩn thận có thừa, tuyệt đối sẽ không làm chuyện mà không nắm chắc. Mặc dù là quyết định mạo hiểm, cũng phải có được mấy phần thắng mới làm.

- Như thế mà nói, Tông Thủ kia là tiếp được một kích của thái sư thúc tổ, toàn thân trở ra?

- Kẻ này, thật đúng là đáng sợ!

- Ma đầu kia, có thể nói là đại kiếp nạn của Đạo môn ta!

- Thái sư thúc tổ ngã xuống, như vậy Đạo Linh Khung Cảnh ta hiện nay, đến cùng là phải làm như thế nào cho phải?

Tâm thần của Tình Minh, là dần dần an tĩnh xuống. Rồi sau đó tay nắm lấy kiếm, nhìn lên trời xanh.

Nguyên Mộng Tử đã chết, nàng là người duy nhất ở trong trường, có thân phận Tam đại đệ tử.

Cũng là ở trong đám người này, có tư cách khống chế khung cảnh nhất.

Chí nàng không ở chỗ này, nếu đổi lại là ngày xưa, nhất định muốn tránh xa cũng sợ không kịp.

Nhưng giờ khắc này, lại là việc đáng làm thì phải làm.

Lẳng lặng đứng nghiêm, nghe ở chung quanh đã có chút ít chuyện cãi lộn nhau.

Trong con ngươi nàng lập tức sát cơ lập lòe, loạn thế dùng biện pháp mạnh! Lúc này khung cảnh đã loạn, không thể lại dùng thủ đoạn tầm thường.

Trước khi Nguyên Mộng Tử chết đã có phó thác, vô luận như thế nào, cũng không thể cô phụ.

Liền nghĩ tới Tông Thủ, người này, nàng cuối cùng sẽ có một ngày, đưa hắn trảm ở dưới kiếm!

Cùng với vị quốc quân Càn Thiên này, là bất cộng đái thiên (Không đội chung trời)!

Cùng một thời gian, ở phía đông Vân Giới, trêm một cái phù đảo bị ngăn cách.

Một lão nhân thất tuần đứng ở trước hồ, đang thở dài dằng dặc, đem hình ảnh hiện ra ở trong hồ nước, triệt để tán đi.

Lờ mờ có thể nhìn thấy cảnh tượng còn sót lại bên trong mà biết được, đây chính là tình cảnh ở giờ phút này bên ngoài Đạo Linh Khung Cảnh.

Trọng địa khung cảnh, trong ngoài đều là trận pháp chằng chịt. Đặc biệt là chỗ xuất nhập kia, càng là nhưu thế.

Người bình thường muốn nhìn hư thực của nó, đều là khó khăn.

Nhưng lão giả này lại có thể thông qua một cái hồ nước bình thường không có gì kỳ lạ, cách hơn mấy vạn dặm mà nhìn tới cảnh phía trong khung cảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.