Chỉ
tiếc trong trí nhớ của ta có thể tới tay kỳ trân Thiên Địa có vài món.
Nhưng trong đó có thể giải thích lai lịch không làm cho người ta ngờ
vực vô căn cứ cũng chỉ có trứng Lôi Loan mà thôi. Muốn đem vài kiện đồ
vật tới tay, ngày sau cần phải nghĩ biện pháp!
Nhớ rõ ngày đó ở
Vân Thánh Thành vì thuyết phục Doãn Dương, hắn hao tốn vô số nước miếng, mua được vô số điển tịch, bên cạnh dẫn ra đủ loại dấu vết mới để Doãn
Dương mới miễn cưỡng tin tưởng cho Sơ Tuyết theo hắn vào Huyết Cốc thử
một lần.
Bất quá cử động lần này là không muốn khiến người ngờ
vực vô căn cứ mà thôi. Cuối cùng là thực lực quá yếu, nếu có thể có vũ
lực ở tiền thế cho dù là bị người ta biết được hắn đoạt xá thì sao chứ?
Tự nhiên trong đó cũng có nguyện vọng của 'Tông Thủ', hắn không muốn tàn
nhẫn tổn thương Doãn Dương cùng Sơ Tuyết làm bạn với hắn mấy tháng qua.
Dù sao tính danh đối với hắn mà nói chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, hắn sẽ dùng danh tiếng của Tông Thủ dương oai đời này!
Ý niệm chìm vào đến hồn hải, lẳng lặng nhìn vòng xoáy bành trướng còn có mười ba phù văn.
Nó vẫn tươi sáng lấp lảnh, tạp chất cực nhỏ, tiên thiên tinh nguyên của
Lôi Loan chi noãn vốn là tinh thuần nhất, thậm chí không cần Đạo Dẫn
Thuật cùng Tiểu Kim chuyển hóa đã có thể dung nhập bên trong chân khí
cùng hồn lực của bản thân.
Mà lúc này hồn hải dung nạp hồn lực cũng rõ ràng viễn siêu hơn Quan Hồn Cảnh!
- Cái gọi là Dưỡng Linh Cảnh chính là Linh Sư dùng thiên địa Linh Năng
tăng cường Linh cảm khiến cho hồn niệm thông linh, nhưng nếu thi triển
đạo pháp thì có chút ngăn cản.
Thời gian một tháng có Thập Nhị
Thiên Phù ngày ngày không dứt uẩn dưỡng khiến hồn lực của hắn tùy thời
điều khiển linh năng trong phạm vi mười trượng, thậm chí dung nhập rất
nhiều công hiệu không thể tưởng được.
Mà tinh hoa của trứng Lôi
Loan mặc dù có thể gia tăng hồn lực của hắn nhưng lại không thể khiến
cho hắn một ngay hồn niệm Thông Linh.
Hắn chỉ cảm thấy đỉnh đầu
của mình dị động một hồi, khi Tông Thủ lấy lại tinh thần thì Tiểu Kim
trên đầu của hắn giờ phút này không ngừng nhảy lên.
Lấy Tiểu Kim từ đỉnh đầu xuống, chỉ là tiểu tử này đang không ngừng giãy dụa ẩn ẩn truyền đến một cỗ khát vọng lo lắng.
Tông Thủ nhịn không được cười to, hắn biết nó thèm trứng Lôi Loan.
Tinh hoa bên trong tuy đã bị hắn hấp thu nhập vào cơ thể nhưng mà vỏ trứng thì hoàn hảo không tổn hao gì, ngoài ra còn thừa lại một ít chất lỏng,
bản thân nó có thể so sánh với thượng đẳng linh đan.
- Muốn ăn thì ăn đi, nhờ có mày mà lần này mới tới được đây. Coi như là thưởng chút ít công lao cho tiểu tử mày đó.
Tiện tay chém một kiếm vỡ nát quả trứng, sau đó Tông Thủ quăng thân hình
Tiểu Kim vào đống trứng vỡ. Chỉ nghe tiếng vang xào xạo một hồi, trứng
Lôi Loan bị vỡ bị từng chút từng chút biến mất trong bụng tiểu kim.
Nơi này không có hộ giá linh thú khác, Hàn Minh Hổ càng chỉ còn lại có thần hồn nên chỉ có thể tiện nghi tiểu gia hỏa này.
Sau một khắc, lại thấy Sơ Tuyết bên cạnh mở to con mắt, tò mò nhìn hỏi:
- Thiếu chủ ngươi không sao chớ? Tình hình vừa rồi thật là dọa người.
Nhưng mà ngươi đã đột phá thân luân thất mạch sao? Đúng rồi, Thiếu chủ
làm sao biết, trứng Lôi Loan ở chỗ này?
Liên tiếp ném nhiều vấn
đề như thế mà không sợ hắn nghe chưa thủng, Tông Thủ âm thầm lắc đầu,
nện một quyền vào trên núi đá khiến cho phạm vi núi đá hơn một trượng
nhẹ nhàng chấn kích đá vụn lên.
Một quyền này vượt qua 3000 cân
cự lực khó khăn lắm vượt qua cánh cửa Bí Võ Sư, cốt cách kiên cố, huyết
nhục cường hoành hơn nham thạch. Da thịt nắm tay phải cũng không cái
gì tổn thương.
Về phần lúc phát lực, từng cơn đau nhức vô cùng bị hắn trực tiếp xem nhẹ.
Duy chỉ có hắn quái lạ là thời điểm quyền ra, chung quanh cánh tay ẩn có
điện mang màu tím thoáng hiện khiến cho quyền kình của hắn đột nhiên
nhanh thêm vài phần mà đồng thời nặng không ít, không biết là duyên cớ
nào?
Trong mắt Tông Thủ chớp lên tinh mang thấy Sơ Tuyết chăm chú nhìn như cũ không hề buông lỏng, hắn đành bất đắc dĩ phân thần giải
thích.
- Ta đoán ra được Lôi Điểu đẻ trứng đều chọn địa phương âm hàn. Ta đoán chừng tình hình Lôi Loan cũng không sai biệt lắm. Mà ở
trong Huyết Cốc cũng chỉ có một cái thiên sinh thủy mạch có thể ngưng
tụ hàn tuyền.
Ánh mắt Tông Thủ nhìn về phía con suối cất giấu
trứng Lôi Loan, mặc dù đã bị hắn hấp thu chỗ đó vẫn sôi trào như cũ
khiến cho động quật nhỏ này lờ mờ hơi nước.
Sơ Tuyết lúc này mới thoáng thoải mái, chỉ là trong mắt vẫn còn nghi hoặc nho nhỏ, nàng lẩm bẩm:
- Nhưng ta cũng nghe nói, lôi hỏa tương sinh. Vì thế thời điểm Hoang Cổ, Lôi Loan rất thích ở chung với Hỏa Hoàng...
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Tông Thủ đột nhiên xuất ra Tùng Văn Phong Kiếm lặng yên đào mặt đất bên cạnh lên.
Đào sâu hơn một trượng, chỉ thấy vài ánh sáng màu đỏ từ trong lộ ra đem động quật này nhuộm đỏ bừng.
Mà ngay cả Tiểu Kim dốc sức 'Gặm' vỏ trứng Lôi Loan thân hình co rụt lại, tựa hồ có chút sợ hãi.
Sơ Tuyết định mục nhìn lại, chỉ thấy một long nhãn hỏa châu to lớn đang
nằm trong mặt đất, khoảng cách con suối chỉ có ba thước khiến cho hàn
tuyền chi thủy, trở nên nóng bỏng không chịu nổi.
Chính vì như vậy mà không đem thổ tầng chung quanh toàn bộ hòa tan.
- Đây là Lưu Ly Hỏa Liệt châu?
Đồng tử Sơ Tuyết co rụt lại, nàng dù sao cũng là Linh Sư biết được trân quý
của vật này, đây là thứ vượt qua Linh Khí, dùng ở luyện chế tài liệu
Huyền bảo, thậm chí bản thân nó có thể coi là một kiện Huyền bảo.
Một ngày xuất hiện hai loại kỳ trân hiếm thấy, cho dù tâm trí Sơ Tuyết ngây thơ đến thế nào giờ phút này cũng chỉ cảm thấy một hồi hoảng hốt.
Ở trong Huyết Cốc khan hiếm hỏa mạch mà thủy mạch nơi này lại có suối
nước nóng, chẳng phải khả nghi? Cho nên nói bình thường nàng phải đọc
nhiều sách.
Tông Thủ lặng lẽ cười cười, dùng Tùng Văn Phong Kiếm đào đất lên, sau đó lập lại.
Trong lòng hắn ẩn ẩn sinh ra kính nể với Linh Sư Viết Du Cảnh tìm được nơi này trước kia.
Nói những lời kia với Doãn Dương ngày ấy thực sự không phải là hắn nói bừa. Từ sách cổ tìm dấu vết để lại cũng là sự thật.
Vị Linh Sư Viết Du Cảnh kia thật là không ngừng tìm kiếm manh mối bên
trong mấy cổ điển phỏng đoán ra nơi Lôi Loan đẻ trứng rồi mười năm sau
tại nơi vắng vẻ này tìm được trứng Lôi Loan, có thể cường tráng đại
tông môn. Đáng tiếc tác dụng chậm, bản thân cũng chịu thiên tư có hạn,
tu vi không thể tiến một bước. Tối chung nếu không thể thừa dịp linh
triều đại thịnh khiến cho tông môn xếp vào Thập Cửu Linh Phủ, trái lại còn bị tai ương diệt môn.
Mà nguyên có diệt môn chính là bởi vì Lưu Ly Hỏa Liệt châu trong tay cùng với nửa số loan đan còn dư.
Sơ Tuyết thật vất vả, mới lấy lại tinh thần, trông thấy động tác của Tông Thủ không khỏi khẽ giật mình:
- Thiếu chủ, Lưu Ly Hỏa Liệt châu này là chí bảo vì sao lại lấp đất lại.