Tông Nguyên tập đúng là lôi hệ công pháp, càng lĩnh ngộ cuồng đình
thương ý. Mượn Nội Quan Huyền Đình Đoán Thể Quyết, thực lực nhất định
đột nhiên tăng mạnh.
Mà Sơ Tuyết mặc dù thân có chiến võ thân thể, nhưng dù sao cũng không thể chỉ dựa vào bản năng đi chiến đấu.
Đại Dịch La Thiên Không Minh Pháp cải thiện tư chất linh pháp của nàng, hơn nữa tăng lực tính toán, ngày sau không đến mức phù lục cao thâm đều học không được, đúng thuốc đúng bệnh.
Mình là đời thứ hai bổn tông Thương Sinh Đạo, đích truyền thứ bảy, sau khi nhập môn thì tự động có một thân phận trưởng lão.
Chỉ cần hai người này trở thành bổn tông nội môn, bất quá chính mình đảm
bảo vừa vặn phù hợp điều kiện bên trên tờ thứ nhất của bí điển.
Phải nói là trùng hợp, đánh chết Tông Thủ cũng không tin. Vị sư huynh này thật sự là giỏi tính toán!
Hừ lạnh một tiếng, Tông Thủ thoáng chần chờ, ngay sau đó liền lấy ra một
khối hoàng ngọc lệnh bài đồng dạng khắc lên danh tự Tông Nhược Thủy.
Không biết ở vào nơi nào, một vị thanh niên áo đen khuôn mặt hàn mạc, lưng đeo trường kiếm ngạo nghễ đứng trong hỗn độn.
Tựa hồ là đang chờ người nào, trong mắt thỉnh thoảng thoáng hiện hàn mang.
Sau một lát, một bóng người cũng bỗng nhiên hiện thân nơi này. Cũng là một
người trẻ tuổi, một thân màu trắng nho phục, đầu đội nho quan. Đúng là
Ngụy Húc mới rời khỏi Tông Thủ không lâu.
Vừa xuất hiện đã phát giác thanh niên áo đen tồn tại, sau đó cũng định lập trong hư không, mắt hiện ra vẻ nghi hoặc.
- Minh Ngọc sư huynh?
Hai mắt Ngụy Húc như đèn cầy, nếu nguyện ý có thể động theo thế giới. Nhưng ở chỗ này, lại phảng phất là cực kỳ cố hết sức.
Sau một hồi lâu, mới xác nhận thân phận của thanh niên áo đen, sau đó là nhẹ thở phào nhẹ nhõm nói:
- Ta nói sáu người kia, tại sao lại dễ dàng bị dọa đi như thế, thì ra là sư huynh giữ gìn, đa tạ!
Thanh niên áo đen hừ một tiếng mang theo vài phần lạnh lùng từ trong hỗn độn tối tăm đi ra, lạnh lùng nhìn chăm chú Ngụy Húc:
- Ngươi cũng biết sáu người này khó chơi? Nhớ rõ sư tôn năm đó có nói,
trừ phi là Thất kiếm tụ tập đầy đủ hoặc Thương Sinh Đạo có diệt vong chi hiểm, nếu không sáu người chúng ta cả đời không được bước vào Vân Giới
một bước. Lời nói còn văng vẳng bên tai, bất quá tám ngàn năm thôi,
những lời này sư đệ ngươi quên nhanh như vậy sao?
- Chưa quên, nhưng đệ không thể không đi!
Ngụy Húc cười khổ một tiếng, thấy trên mặt Minh Ngọc đối diện không ngờ lộ
vẻ khó hiểu, hắn trực tiếp khẽ vươn tay, trong lòng bàn tay hiện ra một
vật, tầng ngoài bạch quang bao phủ nhìn không ra bên trong, rốt cuộc là
vật gì.
- Sư huynh chớ bực mình, sư đệ ta lần này, cũng không
phải là không hề chuẩn bị. Có vật ấy hoặc là còn thắng không nổi mấy vị
chí cảnh tiên sư. Cần phải dùng để chạy trối chết, liệu đến không người
nào có thể ngăn. Sáu lão ngoan đồng, càng không để trong mắt.
Thanh niên mặc áo đen nhìn kỹ lúc này mới nguôi giận, sau đó lông mày nhíu lại:
- Như vậy ngươi thay sư mẫu nhận lấy vị đệ tử kia, là Thất sư đệ của
chúng ta có lai lịch thiên tư dạng gì mà đáng giá ngươi mạo hiểm như
thế?
- Sư huynh đã biết được?
Vừa mới hỏi ra câu này, Ngụy Húc chỉ thấy thanh niên mặc áo đen đối diện chỉ chỉ mi tâm của mình,
lập tức dừng câu nói kế tiếp lại.
Vấn đề này đúng là ngu xuẩn.
Danh tự của Tông Thủ đã có trong Huyền Mệnh Kim Sách, sư huynh này của
hắn gần Vân Giới sao có thể không có cảm ứng?
Ngưng thần nghĩ kĩ, Ngụy Húc quyết định không nói thật. Nếu như thật sự là ăn ngay nói
thật. Làm không tốt ngày hôm nay sư huynh đệ đám người sẽ phải tranh tài một hồi.
Hắn hàm hồ nói:
- Tự nhiên là thật tốt, thành
tựu của Thất sư đệ chỉ sợ còn hơn cả ta và ngươi. Ta đoán hắn trong vòng trăm năm sẽ đặt chân Thần Cảnh, trở thành trụ cột của Thương Sinh Đạo
ta.
- Hơn cả ta và ngươi?
Thanh niên mặc áo đen nghe vậy vẫn không khỏi nhíu mày:
- Vân Giới linh triều và thời gian trăm năm sau, đặt chân Thần Cảnh coi
như là không tệ. Thực sự không cần hậu đãi như thế, đầu nhập danh nghĩa
của sư mẫu, càng không cần Ngụy Húc ngươi tự mình đi Vân Giới.
Ánh mắt Ngụy Húc chớp lên, trong lòng thầm nghĩ bách niên đặt chân Thần
Cảnh, tiến cảnh tu hành như vậy xác thực chỉ coi là trung bình.
Bất quá người này, nếu là kiếm đạo Thông Linh, Linh Võ hợp nhất thì càng
vượt trội. Không đúng! Phải nói là độc nhất vô nhị mới phải.
Mặc dù ngày sau so sánh với vị Thần Hoàng kia đoán chừng cũng không kém bao nhiêu.
Hắn cùng với mấy vị sư huynh, tuy là đệ tử đích truyền nhị đại Thương Sinh
Đạo nhưng lại không một ai có tư cách, có thể được truyền thừa của Hi
Tử. Những năm này vì tìm một truyền nhân thích hợp cho sư tôn, có thể
nói là tìm lượt chư giới, hàng năm đều hao phí không biết bao nhiêu sức
lực.
Nếu như biết được, thiên tư tuyệt đỉnh bực này cư nhiên bị
hắn đưa vào sư mẫu nhất mạch, có thể tưởng tượng hậu quả đằng sau sẽ như thế nào.
Hơi có chút chột dạ nghiêng đầu đi, Ngụy Húc bỗng dưng
phẩy tay áo một cái, bên trong hư vô lập tức hiện ra một bàn cờ. Phía
trên cờ đen trắng chằng chịt, mà cờ đen đang rơi vào hoàn cảnh xấu.
Đang lúc thanh niên mặc áo đen mắt lộ vẻ khó hiểu, Ngụy Húc cũng cuối cùng mở miệng:
- Lúc trước ta nhận được thư từ Vân Giới đang cùng vị kia chơi cờ. Đây là ván cờ lúc đó, ta chấp quân đen đi trước.
Mí mắt thanh niên mặc áo đen nhảy lên, trong lòng thầm nghĩ thật đúng là vô cùng thê thảm, một đầu rồng to bị người ta tàn sát.
Sư đệ này của hắn đánh cờ cùi bắp nhưng lại không biết mình cứ đi tìm người đánh cờ bốn phía.
Sau một khắc, hắn chỉ thấy quân cờ trên bàn hiện ra là một màu trắng. Ngụy Húc thản nhiên nói:
- Cục này vốn ta bại, nhưng đằng sau cố bám, hết lần này tới lần khác hắn mơ màng lại đánh ở chỗ này, đúng là khiến người ta mơ màng.
Thanh niên mặc áo đen đồng tử co rụt lại:
- Người này, rốt cuộc là thân phận như thế nào?
Trong lòng Ngụy Húc biết sư huynh đối diện hỏi không phải người cùng hắn đánh cờ, mà là sư đệ gần đây nhận lấy, hắn không cần do dự:
- Tên gọi Tông Thủ, thân phận hôm nay là Yêu Vương Càn Thiên Sơn, nắm giữ một thế lực yêu tộc ở Đông Lâm Vân Giới.
- Càn Thiên Sơn?
Thanh niên mặc áo đen tựa hồ như nghe qua danh tự, hồi lâu kinh ngạc:
- Có một kẻ tên Tông Vị Nhiên truyền thuyết đã được Cực Mệnh Thế Thư, về sau lại mất tích ở Trầm Luân Vân Hải phải không?
Ngụy Húc đồng dạng là khẽ giật mình:
- Nguyên lai sư huynh cũng đã nghe nói người này sao?
- Có thể cua được cả thiên kim Lục gia, người này ta há có thể không biết?
Thanh niên mặc áo đen lộ vẻ mỉm cười:
- Ta cùng với việc này có chút liên quan nên cũng chú ý tới Tông Vị
Nhiên. Trụ Cực Mệnh Thế Thư đồn đãi nhất định là giả. Bất quá người này
tại Trầm Luân Vân Hải, chưa hẳn đã chết. Địa phương đó nói là tử địa, kỳ thật chỉ cần nắm giữ phương pháp sẽ xuất nhập tự nhiên. Tông Thủ nhập
môn có cầu xin ngươi đi giúp hắn dò xét Trầm Luân Vân Hải?