Thần Hoàng

Chương 1592: Chương 1592: Mánh khóe xuất hiện. (1)




- Mối họa này cuôi cùng cũng đã loại trừ rồi!

Vì nguyên cớ bị thương cho nên sắc mặt Lâm Huyền Huyên vẫn trắng bệch, nhưng trong mắt khôi phục lại vài phần sinh khí, tựa hồ như là trút được gánh nặng.

- Thật không dám tưởng tượng, Đạo Huyền chạy trốn rồi thì không biết sẽ xảy ra đại kiếp nạn gì nữa!

Nói tới đây, Lâm Huyền Huyên cũng cảm giác được tim đập mạnh và loạn nhịp khi nhìn xuống phương hướng Đạo Huyền ngã xuống:

- Thực là khó tin, cái tên ma đầu Vân giới chuyên reo rắc tai kiếp sáu ngàn năm trước mà lại cứ như thế mà ngã xuống rồi…

Nguyên Vô Thương không khỏi cười nhạt:

- Tông huynh không phải đã từng nói, thế vô anh hùng, cho nên chuột nhắt hoành hành sao? Nếu có thể cho Nguyên Vô Thương ta thời gian thêm trăm năm thì sao phải sợ tên Đạo Huyền này, nhưng đám tu sĩ sáu ngàn năm kia thì, hắc hắc, chưa chắc đã được.

Chợt ý thức được bản thân mình nói có chút không thích hợp, cho nên hắn lúng túng tiếp:

- Tất nhiên là không có bao gồm tiền bối.

Đối với Lâm Huyền Huyên hắn vẫn luôn có sự kính nể trong lòng. Đạo Huyền ở trong lưỡng nghi tụ long chiến đấu đã áp chế, giỏi lắm thì cũng chỉ còn bảy thành thực lực.

Nhưng một thân thần thông của Lâm Huyền Huyên cũng chỉ còn lại hai thành mà có thể một mình chống lại vô số đợt tấn công của Đạo Huyền.

Về phần Tông Thủ thì là ngoại lệ, ở trong mộ nếu thi triển ra sát lục kiếm pháp thì nửa thành cũng không ra được.

Nhưng nhờ có chung thủy thần thông, thứ nhất là vạn năm nay còn chưa xuất hiện. Thứ hai chung thủy vốn bao gồm hết thảy tiểu thiên thế giới này, kể cả lưỡng nghi tụ long.

Nếu không thì cũng không bị quản chế, ngược lai thực lực cũng đủ, chẳng qua là khó phá giải mà thôi…

- Không sao, ngươi cũng thực là đáng thương…

Lâm Huyền Huyên cười, cũng không để ý, bởi khi Đạo Huyền làm loạn thì nàng cũng không có ở tại Vân giới.

Ngược lại có chút đồng tình nhìn Nguyên Vô Thương, người này cũng thực bi ai, nếu như vào trong Tần hoàng mộ thì cũng đã chết hai lần.

Nguyên Vô Thương ngơ ra, không nói lên lời…

Trầm Nguyệt Hiên thần tình ngưng lại:

- Ta thấy ở đây, hẳn là chỗ hắn ở!

- Ta thấy thì hẳn là hắn thủ ở nơi này !

Đám sát thi phụ cận vẫn chưa có dấu hiệu muốn xúm lại đây. Nhưng đám thi tướng lại không hề có chút động tác nào, cũng không biết là đã buông tha hay là có sư kiêng kỵ với Tông Thủ hay là có mưu đồ gì khác. Nói chung là đám thi binh cũng không dám tiến vào bên trong xung quanh thiên đàn năm mươi dặm.

Trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không đột kích, mà cách trận chiến thứ hai cũng chỉ có một thời thần mà thôi.

Thẳng tới lúc này mọi người mới phát hiện ra sự dị dạng của Tông Thủ.

Tuy vẫn còn có chín viên sinh nguyên thạch đang trị liệu thương thế cho Tô Tiếu Tiếu.

Nhưng Tông Thủ vẫn còn đang nhìn xung quanh tựa như đang tìm kiếm cái gì đó, thỉnh thoảng lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lý Huyền Huyên thấy vậy, bật cười:

- Còn đang thất hồn lạc phách vì vị nữ tử kia sao? Chẳng lẽ là vì thích nhân gia ư?

Dung mạo của nàng kia, vừa rồi nàng cũng trông thấy, thực sự là thế gian hiếm có người nào hơn được, trong đó có vài phần yêu mị, xuất trần thoát tục. Đến cả nàng nhìn thấy cũng có chút kinh diễm, huống hồ là Tông Thủ hẳn sẽ động tâm.

- Chỉ là nhìn tình hình của nàng ta thực không ổn, tựa như bị người khác chế ngự, biến thành khôi lỗi!

- Sư thúc lại nói đùa rồi! Nàng ta là Lãnh Đại Ngọc, mấy năm trước, ta và nàng ta cũng từng giao thủ với nhau rồi.

Tông Thủ khẽ lắc đầu, trầm tư nói:

- Chẳng qua Tông Thủ bị như vậy vì công pháp cua nàng ta với ta đều là vạn lưu quy tông, vạn đạo hợp nhất! Mà xét về mặt tạo nghệ thì có khi còn hơn ta nửa bước…

- Có lẽ nào?

Sắc mặt Lý Huyền Huyên nhất thời âm lãnh, nhãn thần ngưng trọng nói:

- Như vậy thì nàng ta cũng biết căn cơ của ngươi? Tuổi tác, tu luyện bao nhiêu năm sao?

Nơi này cũng chỉ có nàng và Tông Thủ cùng là Thánh giai, cho nên không sợ bị người ngoài nghe trộm.

Câu hỏi trước là lo Tông Thủ bị người ta tra ra căn cơ thế nào, còn câu thứ hai là muốn biết được thiên tư của nữ tử kia thế nào.

Nếu như tuổi tác lớn, tu hành mấy trăm năm rồi thì uy hiếp đối với Tông Thủ là rất nhỏ.

Bởi thế gian này nàng chưa thấy có một ai có thể vượt qua Tông Thủ về tốc độ tu luyện.

Hai người tranh đấu thì người tới cực hạn trước hẳn sẽ là Tông Thủ.

- Đệ tử dùng vô lượng thần thông để chiến đấu cho nên nàng ta hẳn sẽ không biết được căn cơ chân chính của ta thế nào.

Đây cũng là việc mà lần trước Long Ảnh đã cùng bàn bạc với hắn, loại chuyện bắt buộc phải thận trọng.

Tông Thủ vẫn cảm thấy kỳ quái vì không thể nào hiểu được.

- Lần trước gặp mặt nàng ta, hẳn là chưa tới hai mươi, tuổi có thể hơn ta hai tuổi, hoặc thậm chí là cùng tuổi!

- Lại có thể trẻ như thế sao!

Lý Huyền Huyên khẽ hít một hơi:

- Bảo sao nàng ta lại muốn tranh đoạt tàn hồn Đạo Huyền. Hơn phân nửa là vì những thần thông mà hắn đã đoạt được mấy ngàn năm qua.

Cẩn thận nhớ là quá trình hai người Tông Thủ và Lãnh Đại Ngọc giao thủ, có cảm giác không được thực cho lắm.

Thực lực của nàng ta cũng không hẳn là Thánh giai, có thể tranh đoạt cùng với Tông Thủ thì chẳn là chỉ có thể dùng bí pháp, mà liêm đao kia trong lúc biến đổi không gian khá là cứng ngắc.

Tình hình này có nghĩa là nàng ta thực sự không có thuần thục về liêm pháp.

Hơn nữa còn chưa có nắm rõ thần thông công quyết của bản thân nữa.

Tông Thủ chiến đấu dữ dội như vậy, chỉ trong một chớp mắt đã qua ngàn kích, Nhìn như bị áp chế nhưng Lâm Huyền Huyên cũng đã dự liệu, Tông Thủ lúc đó đã biết được sự mạnh yếu của nữ tử kia, thắng cục đã định.

Lãnh Đại Ngọc coi như đã rút lui đúng lúc, chứ nếu kéo dài thêm chỉ một chút thời gian thôi chỉ sợ sẽ bị Tông Thủ cưỡng ép lưu lại.

Nếu như không phải là cố kỵ thiên đàn bị thi quân vây công thì nàng ta cũng sẽ không thể nào thoát khỏi sự truy đuổi của Tông Thủ.

Trong lòng khẽ động, khiến cho Lâm Huyền Huyên hét lên kinh hãi:

- Ngươi nói, một thân liêm pháp thần quyết của nàng ta cũng không phải là tu luyện mà thành, do người khác động thủ sao?

Tông Thủ gật đầu, hắn cũng suy đoán như vậy, bởi nếu không thì những chuyện vừa rồi xảy ra quá là kỳ quái.

- Tiên bảo hình người sao? Có thể tạo nên tiên bảo có thể cùng ngang tay với ngươi sao? Tông Thủ, ngươi có chút manh mỗi nào hay không?

- Đại sơn!

Đây là lần đầu tiên, là lần đâu tiên trong kiếp trước Tông Thủ tưởng tượng ra một đỉnh núi như vậy.

- Là núi nào?

Lâm Huyền Huyên hơi ngẫm nghĩ:

- Thương Sinh Đạo đệ tử ta hẳn là biết qua….

Cho dù vì nữ tử vạn đạo hợp nhất này là tiên bảo nhan hình, hay thủ đoạn, đều đáng được Thương Sinh để tâm, tìm kiếm lý do.

Tông Thủ cũng biết, việc này cũng chỉ tạm thời có thể như vậy mà thôi.

Chẳng qua không chỉ Thương Sinh Đạo muốn tìm hiểu, mà Đại Kiền cũng cần phải thu thêm những vị nhân tài như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.