Thần Hoàng

Chương 931: Chương 931: Minh môn đã mở.




Im lặng thật lâu, Tông Thủ mới nhìn chung quanh thạch mộ. Chung quanh nơi này vốn nên có không ít phù ấn phong cấm, bất quá lúc này đều đã bị phá thành mãnh nhỏ, âm minh lực lượng sóng sau cao hơn sóng trước, trùng kích về bốn phía.

Tông Thủ dù không cảm thấy không khỏe, lại cảm giác được minh lực này đang bị một cổ lực lượng điều khiển lấy, ập tới chỗ hắn.

Vô số tai hoạ, cũng che dấu ở giữa.

- Ân?

Chỉ lạnh lùng khẽ hừ, minh lực quanh người Tông Thủ đã tuôn ngược mà về.

Về phần tai hoạ kia lại không cần hắn ra tay, vừa mới đến gần người đã bị diệt vong hết.

Nhìn chằm chằm vào trong mộ, Tông Thủ lại cảm thấy khó hiểu, một tia sát ý nơi lồng ngực sáng tắt bất định. Bỗng nhiên nổi lên, lại bỗng nhiên đè ép xuống.

Cuối cùng lại sâu kín thở dài, quay người ra khỏi âm vụ này.

Dùng tu vị hắn hôm nay nháy mắt liền có thể xóa đi huyệt động này, cũng không phải chỉ là vì nhớ tình cũ

Là vì cảm giác được Khổng Dao chi mộ này lúc này xen vào giữa sinh minh lưỡng giới, được hai cổ dị lực bảo vệ.

Cường hoành to lớn, lại minh khí lành lạnh, lại ẩn ẩn phảng phất như Ngao Khôn.

Cũng cuối cùng biết được sư phụ Kim Bất Hối và mấy vị tu sĩ Hạo Huyền Tông kia vì sao lại bị thương quay về.

Tông Thủ mặc dù có thể mượn Minh Hà Cáo Tử Kiếm, đánh thẳng vào trong Minh Giới, phân cát lưỡng giới.

Chỉ là cử động đó lại cực kỳ mạo hiểm, không phải là điều trí giả nên làm.

Mới bước ra bên ngoài sương mù, Tông Thủ chợt nghe xa xa một tiếng cười khẽ truyền đến.

- Quân thượng tới thật nhanh!

Theo tiếng nhìn lại, thình lình liền chỉ thấy Tô Thần đang đứng ở xa xa ngàn trượng, bên cạnh còn đứng thẳng mười mấy người.

Trong đó mấy vị, cũng là người quen. Bên trái Tô Thần chính là đệ đệ Củng Hân Nhiên, Củng Duyệt.

Lúc này mặc dù không thể ngự không mà đi, nhưng bản thân lại là Linh Vũ song tu, đều là lục giai chi cảnh. Mượn nhờ pháp khí, cũng có thể bay lượn trên không

Mà một vị khác chính là Thẩm Hoài đã từng gặp ở Tụ Long Sơn.

Bất quá lúc này khiến hắn để ý nhất vẫn là hơn mười thanh niên không nói một lời ở sau lưng.

Có cùng loại khí tức với Chân Vũ kiếm sĩ, đều nhuệ khí mười phần, lại ý niệm lẫn lộn nhất thể, động tác cử chỉ, cũng gần giống nhau.

Ngoại trừ tướng mạo bất đồng, còn lại tựu phảng phất như cùng một khuôn đúc ra vậy.

Trong đó bảy người, trên tay áo bên phải đều thêu lên một cây thất tiết trúc. Hơn phân nửa là chính là Địa giai đạo binh của Hàn Sơn tông-- Hàn Sơn kiếm sĩ!

Sáu người khác đều là thân vcs đại kiếm, mang theo vài phần phong độ của người trí thức. Đích thị là Hạo Nhiên Thanh Huyền sĩ của Hạo Huyền Tông không thể nghi ngờ.

Mà Tô Thần Thẩm Hoài rõ ràng cũng không phải là người chủ sự của hai tông Hạo Huyền Hàn Sơn.

Trước hai người có đứng một vị tu giả, lúc này đều hướng về phía Tông Thủ thi lễ.

- Hàn Sơn Bích Trúc, bái kiến quân thượng!

- Nghe qua danh tiếng quân thượng nhưng vẫn chưa có duyên gặp mặt, Hạo Huyền Bách Nhược nơi này có lễ rồi! Tiểu đồ Bất Hối được quân thượng trông nom. Bách Nhược vô cùng cảm kích.

Tông Thủ khẽ giật mình, thầm nghĩ thì ra người này chính là sư phụ của Kim Bất Hối.

Giống như Bích Trúc kia, một thân khí cơ, rõ ràng đã tới tiên cảnh.

Hắn biết được những khung cảnh thánh địa chi chủ này phần lớn đều có tích lũy cực kỳ hùng hậu. Chỉ vì muốn trấn áp tông môn, mới một mực áp chế, chưa từng tấn giai.

Lúc này linh triều ập tới, điều này cũng không cần thiết nữa

Giống như bọn hắn Thương Sinh Đạo, Phương Văn và Thủy Lăng Ba, trong một năm này cũng đã lục tục đột phá tiên cảnh. Trong đó Tam Tông Lục Môn Chi Chủ cũng đều thế cả

Thực tế Thủy Lăng Ba đạt đến linh cảnh cao giai, tiếp nhận Thương Sinh Học Cung chủ vị. Căn cơ dầy, không người nào có thể so sánh.

Vì vậy trông thấy hai vị này, Tông Thủ không chút nào cảm thấy ngoài ý muốn cả.

Thần sắc khiêm tốn, thi lễ với những người này, sau đó Tông Thủ mới tò mò hỏi:

- Tô huynh nói như vậy, kỳ thật vốn nên do cô hỏi mới phải. Hàn Sơn Hạo Huyền hai tông cách chỗ này cũng đến mấy vạn dặm a --

Lời còn chưa dứt, chợt nghe Tô Thần lắc đầu nói:

- Chúng ta là mười ngày trước khi đã đến đây rồi. Bách Nhược sư thúc nửa năm trước kia đã sớm bảo Thẩm huynh tới ngày ngày chú ý nơi đây. Liệu định ngày Minh Nử xuất thế nhất định sớm hơn. Hôm nay quả nhiên --

Tông Thủ lần nữa ngạc nhiên, trong nội tâm lập tức chỉ cảm thấy xấu hổ. Thân là vua của một nước. Đối với biến cố này ngược lại không hiểu rõ bằng Hạo Huyền Tông ở ngoài mấy vạn dặm.

Ngoại trừ hôm nay nhân thủ của Càn Thiên Sơn quả thật cũng chưa đủ, cũng có phần do khinh thường chủ quan nữa..

Lúc này càng cảm thấy nhân lực có thể sử dụng bên người mình thự sự quá đơn bạc.

Tông Nguyên Khổng Dao tuy mạnh, lại cần mượn xu thế vạn quân, mới có thể chống đỡ cùng tiên cảnh.

Mà lúc này cung phụng hơn mười vị cửu giai kia, tư chất phần lớn coi như không tệ.

Lúc này linh triều vừa nổi, trong đó mấy vị đã có dấu hiệu đột phá. Nhưng cái này nhất thời nửa khắc, cũng không thể sử dụng đến.

Cũng chỉ có phù linh tông, ba vị tu sĩ tiên cảnh chạy về Vân Giới là có thể tùy ý để hắn sử dụng.

Tông này mặc dù đã trùng kiến, lại cần hắn chi lực rất nhiều, lúc này đồng đẳng với Càn Thiên cung phụng vậy.

Ngày nay ba vị này, cũng đang tọa trấn ở Càn Thiên Sơn Thành.

- Hổ thẹn! Thân là vua một nước, lại chỉ có thể một mình tới nơi này!

So sánh với hắn, hai tông Hạo Huyền Hàn Sơn đội hình lại đáng được gọ là xa hoa. Mười ba vị đạo binh cấp bậc Địa giai, hai bộ kiếm trận. Thực lực như vậy, tông phái dưới linh phủ đều không có lực lượng chống lại.

- Quân thượng kiếm đạo vô địch, lúc này thiên hạ ai chẳng biết cuộc chiến Thất Hà Sơn quân thượng dùng lực lượng một người, phá Chân Vũ Thất Đoạn kiếm trận, lại lực trảm Già Minh La? Sau trận chiến đó càng độc lĩnh thiên quân. Lúc này đã một năm qua đi, theo ta thấy thì quân thượng hôm nay một người đã có thể chống lại tất cả chúng ta hợp lực rồi!

Lời ấy nói ra, mấy người chung quanh đều mắt hàm dị sắc, không nửa phần dị nghị.

Mà Bách Nhược tiếp theo lại than nhẹ một tiếng:

- Nơi đây chi biến, Hạo Huyền Tông ta lỗi không nhỏ. Thật sự không thể không để bụng --

Đang nói chuyện, xa xa lại là mấy chục đạo hoa quang, lục tục rơi xuống.

Đều là ăn mặc tăng nhân, Phật Quang ẩn ẩn, người cầm đầu chính là Từ Phương.

Người này chẳng những quen biết với Tông Thủ mà cũng rất có giao tình với mấy người kia.

Sau khi chào từ xa xa, lại chưa kịp tới nói chuyện đã nhíu mày lại, cũng không biết nói gì đó với người đồng hành, những tăng nhân này đều nhao nhao tản ra, tiến vào trong âm vụ, bố trí pháp đàn phật khí chung quanh cái huyệt đằng kia. Một căn kinh trụ vừa thô vừa to nhao nhao dựng lên.

Suốt ba mươi sáu căn, cao chừng trăm trượng, phân bố tứ phương. Mà những Phật tăng này đều ngồi ngay ngắn trên những kinh trụ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.