Nói đến chỗ này Tuyết Mạc Phi lại lắc đầu, nói:
- Nếu quân thượng không đi thì Tuyết Mạc Phi tự nhiên không cách nào. Cũng may trong tay còn có mấy chục vạn tánh mạng của Tông thị, cộng thêm ngàn vạn con dân Kiền Sơn Thành. Kết quả xấu nhất là ngọc thạch câu phần mà thôi. Kính xin quân thượng nghĩ lại, chớ nên bức ta động thủ.
Tông Thủ ‘ hắc ’ mỉm cười một cái, nhưng mà chưa chờ hắn nói chuyện thì nghe trong thành truyền ra âm thanh náo động.
Nhìn qua nơi xa xa, chỉ thấy trong Kiền Thiên Sơn có ánh lửa hiện ra, rồi sau đó nhanh chóng mở rộng ra mọi nơi.
Kiền Thiên Sơn? Hàm Yên cung?
Bát vĩ Tuyết thị xem ra chuẩn bị ra tay ở chỗ này rồi.
Hiên Viên có một tấm linh thuẫn hộ thân, ngược lại không cần lo lắng làm cái gì. Nhưng mà phu thê Hiên Viên Thông vẫn còn ở trong Hàm Yên cung.
Nhưng mà nhìn thấy hỏa diễm thiêu đốt thì Tông Thủ lại không giận ngược lại cười lên, trong lồng ngực có sát ý sôi trào.
Tấm gương Ân gia trên Thượng Tiêu Sơn lúc trước Tuyết thị lại dám giẫm vào. Thực sự thắng chắc rồi sao?
Tông Nguyên Duẫn Dương mặc dù không nói lời nào. Ánh mắt cầm lấy đại kích, xiết chặc trong tay, khí cơ âm trầm.
- Điện hạ nóng vội sao?
Tuyết Mạc Phi lại cười cười, trừ tươi cười nhìn qua Tông Thủ đầy sâm lãnh thì hắn không có làm gì.
Tất cả phản ứng đều nằm trong dự liệu của hắn rồi.
- Yên tâm, bộ hạ của ta đều là người hiểu chuyện. Hai phi tần của điện hạ không ai dám động vào đâu.
Nhưng mà thời điểm tiếng nói của hắn vừa dứt thì trên Kiền Thiên Sơn có lửa lớn lan tràn đã bị dập tắt.
Ngược lại âm thanh giết vang dội, chấn động bầu trời. Trên đỉnh núi có vô số linh vân cấm lục hiện ra.
Âm thanh binh khí giao kích cũng vang lên ở sườn núi.
Tông Thủ nội tâm buông lỏng, quả nhiên Khâu Vi không phụ hi vọng của hắn.
Đỉnh Kiền Thiên Sơn vẫn phòng thủ nghiêm mật! Làm một tia lo lắng cuối cùng của hắn cũng bỏ đi.
Tuyết Mạc Phi khẽ nhíu mày, chợt không quan tâm tới, khôi phục bộ dáng tươi cười:
- Không biết quân thượng định như thế nào?
Khi âm thanh của hắn vang lên thì một cổ khí tức không hiểu áp tới.
Bốn ngàn Huyết Vân Kỵ có mấy người không có cảm giác. Chỉ có người hồ tộc mới có cảm giác.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau đầy quái dị.
Tông Nguyên lúc này trong mắt lạnh lẽo, thương trong tay cũng nặng hơn. Hắn cảm giác được đây là áp bách từ huyết mạch truyền tới.
Nếu là trước kia thì chỉ sợ lực lượng của hắn hoàn toàn biến mất, mặc người chém giết. Thời điểm này chỉ cảm thấy có chút không khỏe mà thôi.
Trong nội tâm Tông Thủ cũng vui lên, cửu vĩ sao? Không đúng, dường như còn có thiếu hụt.
Lúc này chỉ cảm thấy giống như con thú non chưa phát dục đầy đủ, định chọc vào vương một tộc như hắn sao.
Thần sắc yên lặng, trầm ngâm một lát và Tông Thủ bỗng nhiên gật đầu, nói:
- Cũng tốt, ta sẽ đi theo ngươi một chuyến. Cũng muốn nhìn một chút chủ nhân Tuyết thị là nhân vật bực nào?
Nếu không phải Tông Thủ hắn sớm mấy năm trước khống chế được huyết mạch. Nếu không phải trong Âm Long Cốc ngưng tụ ra cửu vĩ chi huyết. Chuyện hôm nay thật sự không tưởng tượng nổi.
Tông Thủ há có thể cho chủ nhân Tuyết thị được sống khá giả?
Lời ấy vừa ra thì Triệu Yên Nhiên bên cạnh phát ra tiếng kinh ị, vội vàng kéo ông tay áo của Tông Thủ.
- Tông Thủ, ngươi to gan hay là ngu xuẩn vậy?
Triệu Yên Nhiên lúc này chỉ cảm thấy không tin nổi, biết rõ người Tuyết thị đối diện muốn ra tay với hắn. Tông Thủ còn ngu xuẩn đi vào trong?
Lấy tính mạng mấy trăm vạn người cùng Tông thị trong thành ra uy hiếp, nói quá êm tai.
Nhưng mà thằng này cao thượng như vậy sao?
Tuy chung quanh cường nỏ rậm rạp, lại có hơn mười vạn quân tinh nhuệ của Tuyết thị mượn nhờ linh trận bao vây nơi này.
Nhưng mà dùng chiến lực của Huyết Vân Kỵ thì cho dù Tông Thủ Tông Nguyên bị huyết mạch Tuyêt thị áp chế cũng có thể dễ dàng mang hắn thoát ra ngoài.
Tuy cơ nghiệp tạm mất đi, cần phải có thiết kỵ vô địch vẫn còn và mấy trăm vạn đại quân phân bố chung quanh Đông Lâm Vân Lục. Chỉ cần cam lòng buông tha thì có đầy đủ cơ hội lấy trở về.
Nhưng nếu lúc này đi vào thì không còn chút cơ hội nào cả.
Tông Thủ lại ‘ hắc ’ cười cười, mạnh mẽ vung tay bỏ tay của Triệu Yên Nhiên ra.
Ẩn nấp nhìn qua đám người Tông Nguyên, con mắt của hắn có ý ẩn. Chỉ thấy mấy tên này cũng gật đầu mỉm cười.
Huyết Vân Kỵ có Tông Nguyên Duẫn Dương tọa trấn, tình hình này là cân đối.
Một mình giục ngựa đi về phía trước, đi qua cửa thành. Trên mặt Tuyết Mạc Phi vui vẻ hân hoan càng dậm, trong mắt cũng tỏa sáng.
Mấy người Tông Lăng Tông Hàn vẫn đứng nguyên tại chỗ. Kịch bản không giống như suy tính ban đầu.
Kỳ thật chỉ cần Tông Thủ quay về thì tộc nhân Tông thị bị ‘ khống chế ’ sẽ bạo khởi làm khó dễ. Tư quân trong thành cũng đồng dạng tham gia vào đó.
Cho dù bọn người Tông Lam ở trong tổ đường càng đã có ý định hi sinh chính mình.
Quân thượng lúc này chơi cái gì vậy?
Thẳng đến khi Tông Thủ chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ. Đám người Tông Lăng mới cảm thấy kinh hãi.
Chỉ cảm thấy huyết mạch của mình rung động lắc lư. Có loại không tự chủ được nguyện thần phục Tông Thủ.
Giống như Tông Thủ vốn là quân vương của nó, cao cao tại thượng.
Đây là, cửu vĩ? Cửu vĩ tinh vân!
Trong hồ tộc cao quý nhất chính là huyết mạch cường hoành! Chỉ cần huyết mạch mạnh mẽ sẽ ra lệnh cho toàn bộ Hộ tộc.
Huyết mạch Tông thị thăng hoa, ngọn nguồn chẳng lẽ tới từ quân thượng?
Lúc này khẽ giật mình, trong mắt mấy người này vui mừng như điên. Cơ hồ không kềm chế được.
Lại rất sợ người Tuyết thị chung quanh phát giác. Liền vội cúi đầu thu liễm ánh mắt bảo trì bình thản.
Nhưng mà thân hình của bọn họ run rẩy không thôi. Lọt vào mắt của người chung quanh giống như bị Tông Thủ làm sợ hãi.
Tuyết Mạc Phi cũng không cảm thấy khác thường, đợi đến khi Tông Thủ đi tới gần thì cười khẽ.
- Thỉnh quân thượng lên xe!
Trong lời nói đã ít đi vài phần kiêng kỵ, nhiều ra vài phần sai khiến và miệt thị.
Tông Thủ từ khi cam nguyện tách ra khỏi Huyết Vân Kỵ thì triệt để rơi vào trong tay của hắn.
Cho dù thật sự có kiếm thuật tuyệt thế cũng không tiếp tục làm ra cái gì, nhảy không ra khỏi bàn tay của hắn.
Kẻ này mặc dù có thiên tư tuyệt đại, có kế hoạch, mưu lược vĩ đại. Nhưng mà bây giờ lại rơi vào trong tay Tuyết Mạc Phi hắn rồi.
Những quân sĩ Tuyết thị đang cầm vũ khí sáng ngời, nhao nhao lui ra hai bên.
Lộ ra khung xe mà Tuyết thị đã chuẩn bị tốt.
Tự nhiên không thể nào là ngọc liễn của Tông Thủ trước kia dùng, mà chỉ là chiếc xe lừa cực kỳ đơn sơ. Đệm trên xe là cỏ tranh, kéo xe là súc vật, chỉ là con lừa cực kỳ kém cỏi.
Nói là xe của quân vương, nhưng mà nhìn thế nào cũng giống xe tù!
Đây là nhục nhã sao? Chuẩn bị dùng cái này thị uy với toàn bộ Kiền Thiên Sơn sao?
Ánh mắt Tông Thủ lóng lánh, tiếp theo không thèm quan tâm mà đi xuống ngựa, bình thản đi lên chiếc xe lừa này.