Chu tử mặt hiện ra vẻ mờ mịt, rồi sau đó lại dần dần kiên định:
- Bệ hạ tâm ý đã định, lão phu không thể ngăn cản, chỉ có thể sau đó
khích lệ mà thôi. Kỳ thật nếu không thể tru tà ma này thì cứ làm bạn với ma!
- Vậy cùng ở một chỗ ngoài thành, tĩnh quan sẽ là chỗ Tông Thủ phải chết, hoặc là Ân Ngự chết --
Thanh Huyền cười cười, ánh mắt hiện hàn ý. Hắn kỳ thật càng muốn biết Tông Thủ tới sẽ xảy ra cái gì.
Nhưng mà lúc này chỉ lặng lẽ chờ mà thôi.
Thành Kim Lăng, phía đông thiên đàn.
Tông Thủ ở giữa, ba người bên cạnh là Từ Phúc, Khổng Duệ, Minh Nhật Hiên cư sĩ, hiện ra hình tam giác, ngồi ngay ngắn cách đất hơn trăm trượng.
Tất cả cầm linh ấn bao quanh thiên đàn, đều bao phủ trong tầng linh
quang màu tím lốm đốm. Thỉnh thoảng có quang phù hiện ra, lộ ra cảm giác huyền bí.
Bên dưới thiên đoàn còn đứng thẳng hai người. Một người là Trọng Huyền, một người chính là Trương Hoài.
Ước chừng thời gian có tia nắng ban mai thì ánh mặt trời chiếu lên người Tông Thủ.
Lúc này ở trước người của hắn là bản Thái Thượng Diệt Độ Chân Kinh, thình lình lơ lửng hư không.
Lúc này lật qua tờ thư hai là Thái Thượng Tru Tiên Đồ Lục.
Lúc này một đạo thân ảnh màu bạc đã thành hình, phiêu phù bốn phía quỹ tích bất định.
Bên ngoài thành Kim Lăng có bốn trăm vạn đại quân dưới thành. Trong sông Dương Tử bên cạnh có ngàn vạn thường của Đại Thương, buồm trắng che kín mặt sông.
Trong vòng trăm dặm đều là khí tức khắc nghiệt, có thể dùng luyện hóa ‘ Thái Thượng Tru Tiên Đồ Lục ’, Trảm Tiên Phi Đao.
Nhưng mà lúc này thời gian bảy ngày đã tới, nhiều hơn nữa cũng không
cách nào hấp nhiếp. May mắn là trong mấy ngày này cuối cùng là mượn nhờ
chuyến sự nơi này luyện hóa một đạo Trảm Tiên Đao khí.
Tiện tay phất tay áo thu hồi Thái Thượng Diệt Độ Chân Kinh. Tông Thủ
nhìn qua Từ Phúc Minh Nhật Hiên có chút gật đầu, bày ra ý cảm kích.
- Từ tiên sinh, Minh cư sĩ, lần này đa tạ hai vị! Nếu không có nhị vị,
Tông Thủ cuộc chiến hôm nay chưa chắc đạt thành nguyện vọng.
- Không quan trọng, chỉ là tiểu đạo mà thôi! Từ Phúc cũng là vì mình!
Từ Phúc lắc đầu nói:
- Kỳ thật phương pháp này cũng chỉ hữu dụng với mình Lý Biệt Tuyết mà
thôi. ‘ Tử Huyết Thức Huyền ’ cực kỳ tuyệt diệu, có thể tính toan cát
hung sinh tử của bản thân người dùng, nếu bởi vì quan hệ tới bệ hạ thì
chuyện tương lai sẽ tạm thời bị che đậy. Tự nhiên toàn bộ che dấu diếm,
không ai nghi ngờ được, cho nên muốn nắm giữ một lần. Cho nên bệ hạ muốn cảm tạ nên cảm tạ Minh cư sĩ là được, nếu không có Lượng Thiên Định Vận thần pháp, bằng không khó mà giấu diếm được Lý Biệt Tuyết.
Minh Nhật Hiên cư sĩ vẻ mặt lạnh nhạt đứng đó, hơi thi lễ với Tông Thủ.
- Từ tiên sinh khen nhầm, càng không dám nhân cảm tạ của bệ hạ. Minh
Nhật Hiên đối với bệ hạ và Đại Càn có chỗ cầu, lúc này ra sức cho bệ hạ
tự nhiên là theo lý thường nên vậy. Nói sau bốn ngày này giam cầm cần
tiên sinh dốc sức tương trợ. Minh Nhật Hiên không dám mặt dày kể công...
Tông Thủ nghe không khỏi bật cười, chẳng muốn nghe hai người đẩy công nói nhảm, nhìn sang Trương Hoài.
Cũng không nói chuyện, chỉ gật đầu mà thôi, đồng dạng mắt hiện vẻ cảm kích.
Từ Phúc Minh Nhật Hiên vì hắn che đậy thiên cơ, phong bế cảm ứng nguy hiểm của Lý Biệt Tuyết.
Mà Trương Hoài làm chính là triệt để tiêu trừ nghi ngờ của Ân Ngự Lý Biệt Tuyết hai người.
Nếu không mặc dù Ân Ngự cùng Vô Thượng Nguyên Ma tự tin vào mười hai
trấn quốc đồng nhân mười phần cũng chưa chắc như hắn mong muốn.
Tú Quan trở về là đồn đãi, bổ túc cái chỗ hở cuối cùng.
Ánh mắt lại nhìn qua Trọng Huyền vẻ mặt không đúng, trong lòng Tông Thủ hiện ra một tia sát cơ.
Hắn biết được người này vẫn như cũ tâm hướng Ân Ngự. Người này ở gần thủ đô Đại Thương đã dùng máu huyết vài chục vạn đồng tử thì hắn khó tiêu
tan tức giận trong lòng.
Từ Phúc Ân Ngự mặc dù cũng có trách nhiệm, nhưng đây mới là đầu sỏ gây nên.
Lẽ ra chết là dân địch quốc, không quan hệ gì tới dân của Đại Càn. Nhưng mà ai nhìn thấy thằng này cũng như cây gai trong mắt.
Đáng tiếc là có Từ Phúc bảo hộ người này, cho tới nay vẫn bị Từ Phúc áp chế, cũng không dám có hành động gì.
Ngược lại hắn cũng không tốt ra tay...
Về phần Từ Phúc, bởi vậy chuyện này có tâm két tron lòng của hắn. Hắn có thể tiếp nhận Minh Nhật Hiên làm thần tử, cũng khó tiếp nhận Từ Phúc,
cho nên chỉ ước hẹn trăm năm.
Thứ hai hắn cũng biêt tâm ý của Tông Thủ cho nên không nói ra câu hiệu
lực cho Tông Thủ, mượn nhờ vận mệnh phồn vinh mạnh mẽ của Đại Càn ra sức tu hành.
Trọng Huyền cúi đầu xuống, biểu hiện cảm giác được cái gì. Tông Thủ thì
thở dài trong lòng, hắn cũng không phải là kiêu hùng ẩn nhẫn gì, công
phu vẻ mặt không được, cũng không chịu nhận loại người này làm bộ hạ của mình.
Chợt thu hồi ánh mắt, Tông Thủ thần sắc ngưng trọng nhìn qua phia tây, ánh mắt tối nghĩa thương cảm.
Ý niệm cảm ứng cảm nhận được trong hư không thình lình đã có hai đạo khí cơ cường hoành tồn tại.
Long Ảnh cùng Huyền Sương đã tiến đến Thiên Phương thế giới, lúc này
Thương Sinh khung cảnh có chí cảnh tọa trấn, chỉ có Ngụy Húc cùng Nguyên Tĩnh tán nhân.
Mà hai người lúc này đã tới đây rồi.
Luyện Thần Kiếm cũn rung động lắc lư bên cạnh, giống như cảm ứng được sáu lưỡi kiếm khác.
Nguyên Tĩnh đầu tiên dùng một màn nước mỏng huyễn hóa ra thân ảnh. Mặt
đầy ý cười, trong mắt hiện ra nét trong trẻo lạnh lùng và thận trọng:
- Tông Thủ, một trận chiến này Thương Sinh Đạo ta đã toàn lực ứng phó.
Thắng thì có thể phục thù Hi Tử bỏ mình, bại thì Thương Sinh Đạo cũng
không còn sống yên ở Vân Giới. Ngươi cần thận thì hơn!
- Tuyệt đối không bại!
Tông Thủ nói quả quyết, sắc mặt lạnh như băng:
- Chỉ sợ là Thái Ất Thanh Hoa đại đế cũng bị mời ra. Sư bá không sợ Thương Sinh khung cảnh bị người ta công phá?
- Ngươi đã có tự tin như vậy ta với Ngụy Húc sư huynh làm sao không dốc sức?
Nguyên Tĩnh tán nhân cười to:
- Đều nói sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, huống chi lần này vây giết
không phải là thỏ, mà là một ma đầu bất tử bất diệt. Bộ chút tiền vốn
thì có làm sao?
- Đúng có ý này!
Âm thanh Ngụy Húc ở phía sau vang lên. Một đạo linh năng huyễn hóa thân ảnh hiện ra.
- Thương Sinh Đạo truyền thừa không chỉ như vậy, chỉ cần ngươi còn thì
Thương Sinh khung cảnh dù bị chôn vùi có là gì? Nói đến Kiếm Tông ngược
lại so với Thương Sinh Đạo còn muốn quả quyết hơn, Thánh Cảnh trong môn
ra hết. Một bộ thiên tuyệt địa diệt phù linh kiếm trận chỉ cần hai giờ
là bố trí xong trong Hoàng Kinh Thành. Thời gian không nhiều, không bằng bây giờ khởi hành thôi.
Tông Thủ cũng không đáp lời, quay đầu nhìn qua Từ Phúc, thứ hai cũng không do dự, liền trực tiếp nói:
- Từ Phúc trước khi bắt Ân Ngự tại Hoàng Kinh Thành từng bố trí rồi.
Trước hết đi một bước tới Hoàng Kinh Thành chờ bệ hạ giá lâm!
Thời điểm nói câu này thì bắt lấy tay Trọng Huyền. Sau đó thân ảnh hai người biến mất.