Thần Hoàng

Chương 1317: Chương 1317: Mừng rỡ. (2)




Không chỉ là chiến thuật của Sư Nhược Lan cao siêu, mà những người thao túng chiến hạm cũng thực là có trình độ.

Như thế mới có thể trở thành cánh tay cho Sư Nhược Lan tùy ý huy động chứ.

Chỉ cần là người hợp cách, biết dùng người có khả năng, điều khiển bộ hạ.

Tình hình hôm nay thực là khiến cho Tông Thủ cảm thấy kinh hỉ không thôi.

Tất nhiên là tiểu nha đầu kia đã lớn rồi, bất tri bất giác, đã trở thành một cánh tay giúp đỡ cho hắn.

Cuối cùng, Tông Thủ mới thu hồi ánh mắt, không nhanh không chậm mà thong thả bước đi, giọng nói nhàn nhạt, không có chút tình cảm:

- Cô nhớ kỹ ngày đó ở Thiên Phương hội vì lời của Đàm Kính, vực chư phương tranh đấu thì Tiên giai tu sĩ sẽ không dễ dàng tham gia, không biết các người là nhân sĩ phương nào? Vì sao lại không để ý tới pháp quy? Lại dám cả gan mạo phạm Đại Kiền của Cô?

Nói tới năm chữ phạm Đại Kiền của Cô thì ánh mắt của Tông Thủ sắc bén như dao, bắn về phía mười Tiên Tu kia.

Trong đó có mấy người đã cảm giác lồng ngực mạnh mẽ nhảy lên, tựa như là có vết nứt rạn ở đâu đó vậy.

Cũng không biết vì sao toàn thân người này đều không thể nhúc nhích.

Cũng may Tông Thủ chỉ nhìn qua mà thôi, cũng không để kẻ đó vào trong mắt, ngược lại nhìn chằm chằm vào người có tu vi cao nhất mà đang vây công Phong Thái Cực.

- Nhà ngươi có phải tới tìm chết không?

Huyết sắc bên trong đồng nhãn kia khiến cho vị Tiên Cảnh trung kỳ kia cảm thấy khó có thể động đậy được.

Nhãn thần mù mịt, âm thanh hô hô rung động, tựa như không nói ra lời, thần tình dường như không thể giải thích được.

Lúc này không chỉ đám Tiên Tu thân phận bất mình đó mà đám người Phong Thái Cực cũng giật mình không thôi.

Tông Thủ vẫn chưa ra tay, nhưng ở bên khu vực sông giáp ranh đã bị kiếm ý uy áp bao phủ, khiến cho mười tên tu sĩ câm như hến, trong mắt đầy thần sắc kinh ngạc. Mặc dù bọn họ đang vây công nhưng vẫn còn giữ lại chút lực.

Tiên Giai!

Trong óc mọi người đều xẹt qua một ý niệm đó.

Tông Thủ lúc này đã là Tiên cảnh tu sĩ! Lại có thể mạnh đến như vậy sao?

Còn có huyết đồng đó là chuyện gì đây, làm sao chỉ cần nhìn vào đó mà tựa như là nhân sinh bị chiếm đoạt đây?

Kẻ bị Tông Thủ nhìn chằm chặp vào kia không thể mở miệng, Tông Thủ cũng lười hỏi lại, thần thông lực lập tức đem người này đập thành mạnh vụn.

Ở đó không xa có một kẻ nào đó bỗng nhiên cười:

- Huyết Kiếm yêu quân? Cuối cùng cũng quay về, thật là ngoài ý của ta, mà cũng thực kinh hỉ! Ngươi lại may mắn không chết ở dưới kiếm Lục Vô Song thì sao lại phải quay về tìm chết như thế? Về phần thân phận của ta có lẽ nào Yêu quân không biết sao...

Vừa nói đến đó, một tiếng nổ “uỳnh” vang lên.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy cái tên Tiên cảnh tu giả mà Tông Thủ đang nhìn bỗng dưng huyết nhục phân tán, tựa như bị một lực lượng không hiểu nào đó cưỡng ép, nổ thành mảnh nhỏ.

Điều này khiến cho kẻ đang nói kia im bặt lại, Tông Thủ cũng lạnh lùng mà quay về phía đó.

- Ngươi vừa rồi, nói cái gì với Cô?

Xem ra kẻ này mới chân chính là thủ lĩnh của đám Tiên Tu này, chứ không phải là kẻ vừa nãy, kẻ đối diện này, tu vi mặc dù thấp một chút, nhưng lại là kẻ cầm đầu ở đây.

Khí tức của người nọ bỗng nhiên cứng lại, sau đó kinh ngạc nhìn đám huyết nhục đang phiêu tán trên không.

Hắn nhíu mày rồi lộ ra vẻ châm chọc.

- Thật là bá đạo! Thật là uy phong! Chỉ mong lúc sau ngươi vẫn có thể điên cuồng như thế! Cũng không biêt mấy vị kia đã phải chờ ngươi bao lâu rồi?

Tứ chi trên thân thể hắn dưới ánh mắt của Tông Thủ cũng dần bị gấp khúc, một số chỗ đều bị ly toái.

Ở trong đồng tử kẻ đó đầy vẻ kinh khủng, nhưng rồi lại tự mình trấn định lại.

Mà lúc này ở phía chân trời có một vài đạo quang ảnh lục tục xuất hiện.

Xuất hiện ở đầu, là một tòa cự sơn, thình lình phóng ra ba mươi vạn trượng ánh quang, cưỡng ép tiến vào khối không gian này.

Nhưng cũng không tấn công về phía Tông Thủ mà là hướng về phía mười chiến thuyền kia mà áp bức qua.

Lập tức có một tiếng quát nhẹ từ hư không truyền tới vang lên bên tai Tông Thủ.

- Nhận lấy cái chết đi!

Một đám quyền ảnh hiện ra, đánh thẳng vào trước người Tông Thủ. Cường kình ẩn hiện, chỉ làm chấn động linh năng, khiến cho hư không phụ cận nhộn nhạo gấp khúc.

Nhưng cũng không phải là trực tiếp nhằm vào hắn mà là ngăn trở đường đi cứu viện của Tông Thủ đối với mười chiến hạm hư không kia.

Cũng không biết từ nơi nào hiện ra mười mấy người, họ xuất thủ như muốn khóa chặt lại không vực nơi sông giáp ranh.

Lại thêm ba cỗ khí thế lăng không, mạnh mẽ không gì bằng được đang tiến qua đây.

Từ ba phương hướng, tựa như thủy triều càn quét vậy, chúng dần ép kiếm ý của Tông Thủ qua một bên.

Triệu Yên Nhiên và Phong Thái Cực cũng ngừng thở, con ngươi co lại.

Thần cảnh! Thế mà lại có ba vị Thần cảnh!

Thủ đoạn của những người này chính là nhằm vào Tông Thủ, tựa như muốn đoạn mọi con đường chạy trốn của hắn!

Phong Thái Cực cầm kiếm, cơ thể căng thẳng, sắc mặt Triệu Yên Nhiên thì xám xịt, bởi lần đầu nàng thấy hối hận vì sự lỗ mãng của mình.

Ai có thể nghĩ tới ở ngoại vực lại có thể có tới ba tên Thần Cảnh ẩn núp chỉ để phục sát một Tông Thủ thôi chứ?

Tông Thủ thật ra lại bình tĩnh, lơ đễnh hết thảy.

Tới nơi này thì hẳn là phải có chuẩn bị sẵn với mọi mai phục rồi.

Tình hình lúc này cũng chưa hề vượt qua dự liệu của hắn.

Chỉ bằng những kẻ này mà muốn đưa hắn vào chỗ chết sao?

Một năm trước, có lẽ thì có thể làm được, thậm chí là khiến hắn lực bất tòng tâm không thể chống lại.

Nhưng mà lúc này thì không đáng sợ chút nào, thậm chí khiến hắn chẳng muốn động thủ...

Tiện tay vung tay áo để cho con Ô quy kia phóng ra ngoài.

Đầu tiên là một đoàn lam sắc lưu quang, sau đó nó dần bành trướng, cuối cùng hóa lớn tầm ngàn trượng.

Một quyền kia đánh lên người nó, quả như đánh vào bông, chả một chút tổn hại nào.

Ngược lại cự thuẫn kia khẽ động, “bồng” một tiếng liền đem cự lực kia trở lại đánh bay kẻ vừa mới phóng tới!

Tòa cự sơn kia còn chưa kịp thu phát thì cực thuẫn đã hiện ra răng cưa ở mép, chuyển động không ngừng. Mười hai phiến băng dực đảo loạn, khiến cho thân ảnh không lồ ngay trong chớp mắt tăng tốc tới chóng mặt.

Rõ ràng là mạnh mẽ cường áp đánh vào tòa cự sơn kia.

Chỉ chấn động một tiếng, bích hỏa huyền quy ngàn trượng bị đánh bay ra ngoài.

Thân hình dừng lại, sau đó mới cẩn thận thò đầu ra nhìn về phía tòa cự sơn kia.

Tiên bảo vừa mới bị nó đánh chệch hướng đi nhưng ở chỗ sườn núi thì có vài đạo ấn ký, chứ còn nơi khác thì không có thương tổn gì.

Không khỏi có chút tiếc nuối, nó nghiêng đầu nhìn tấm thuẫn vẫn chưa hề bị tổn thương gì.

Liệu hai tấm thuẫn này có phải đổi chỗ cho nhau không.

Đẩy ra bích hỏa huyền quy thì một đoàn ngân quang hiện ra, lấy mắt thường thì không thấy được, chúng bám vào từng đạo bạch sắc quang hoa trong hư không.

Lấy Hàm Hi dẫn đầu, hơn mười con Thánh hỏa ngân nghĩ bay về tứ phương tám hướng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.