- Chẳng qua đây cũng do Lục gia thế lực cường đại, nên không kẻ nào dám nhòm ngó đến cơ nghiệp của họ mà thôi.
Sau khi giải thích xong, Lê Phượng Phi lại nói thêm một câu:
- Chỉ là Không Long điện được xây dựng vào lúc Vân Giới hưng thịnh nhất. Nói là Thương Viêm điện chủ không có động tâm, toàn là nói dối. chẳng qua là Lục gia cùng tứ phương Long cung đã có hẹn ước, hai bên không được xâm phạm lẫn nhau. Vũ Không Long điện này cũng tính là lãnh địa của Long Tộc!
Tông Thủ lúc này mới chợt hiểu, thì ra là những lời trước đó chẳng qua là Phương Tuyệt hồ đồ huênh hoang mà thôi.
Không phải là không muốn, chẳng qua là không vào được thôi.
Tiểu Kim Hàm Hi, bây giờ chính là mê mang hoa mắt, ngơ ngác nhìn xem linh thiết huyền kim ở bốn phía, chỉ thiếu chưa rớt nước miếng.
Nhưng ở đây cấm chế nghiêm nghặt, vì vậy cả hai cũng chỉ là thèm muốn ngắm nhìn chứ không dám mở miệng.
Tông Thủ cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng khôi phục được vài phần, nở nụ cười tiếp tục tiến vào phía sau điện.
Đồ đạc ở đây đều không thể động vào, cũng không thể coi là quá trân quý.
Dựa theo kinh nghiệm đi vào Đệ Tam Long điện, những bảo vật Phấn Không Long tộc cất giữ, đều là báu vật truyền thừa.
Vừa đi Tông Thủ vừa nhàn nhạt hỏi ba người sau lưng:
- Đại Kiền Quốc của ta nhỏ, tài lực không đủ, tạm thời chỉ e không đủ nuôi ba vị. Các vị nếu không nguyện ý thì những lời nói lúc trước cũng coi như không có. Chỉ cần thề không nói ra chuyện này là có thể rời đi.
Lê Phượng Phi cứng mặt lại, cũng không biết lời nói của Tông Thủ là chân thành hay vẫn muốn thử bọn họ, liền lắc đầu nói:
- Quân thượng kỳ thật không cần làm vậy! Lê mỗ vừa rồi đúng là bất đắc dĩ, nhưng quả thật cũng có ý này.
Trong mắt Tông Thủ thoáng hiện dị sắc quay đầu lại, hoàn toàn không biết vì sao.
Tuy là Vân Giới linh triều đã lên, trong Đông Lâm cùng Huy Châu Cảnh gần đây cũng xuất hiện không ít mạch khoáng.
Nhưng Đại Kiền dù sao cũng tích lũy thâm hậu không bằng mấy đại giáo phái hoặc Đại Thương.
Vả lại cung dưỡng Huyết Vân Kỵ cùng chi đại quân kia cũng tiêu hao rất nhiều tài nguyên của Càn Thiên Sơn.
Phải biết rằng trước khi linh triều đến, cho dù là Đạo Môn, toàn bộ đệ tử cấp bậc trên tiên cảnh đều cần đi ra ngoại vực chư giới,
Vừa là cầu đạo, cũng vừa để đạt được càng nhiều là linh thạch, linh vật dùng cho tu hành.
Lúc này Đại Kiền thật sự là nuôi không nổi ba người này.
Nhưng Lê Phượng Phi này lại nói với hắn không vấn đề gì, thực sự làm hắn ngạc nhiên.
- Lê mỗ mấy năm nay còn có chút tích góp!
Lê Phượng Phi cười giải thích:
- Không dối gạt quân thượng, dạng người như ta, thiên tư có hạn, mặc dù không thiếu thọ nguyên thế nhưng nếu bây giờ muốn tiến thêm một bước thật sự khó như lên trời, tầm thường phương pháp vô dụng, cũng chỉ biết hi vọng gặp kỳ ngô, So với việc cuối cùng vô vọng mà bỏ mình chẳng thà làm một 'Vận tu' mượn quốc vận hưng thịnh của quân thượng để tu hành.
- Vận tu?
Tông Thủ có chút híp mắt đã minh bạch, cái gọi là vận tu, hắn biết một người.
Đó là quốc sư Đại Thương Trọng Huyền vốn là đệ tử Đạo Môn lại không biết vì biến cố gì đảm nhiệm quốc sư ở Đại Thương.
Tu vi trong vòng ngắn ngủn trên dưới một trăm đạt tới thần cảnh đỉnh phong.
Kỳ thật Kiền Thiên sơn hiện giờ những vị cung phụng này tình hình cũng là không sai biệt lắm.
- Chính là hung hiểm trong đó, bọn ngươi có từng nghĩ tới? Cuốn vào tranh đấu vận mệnh quốc gia, mọi thời khắc đều có nguy cơ tử vong. Nếu Đại Kiền quốc bị diệt, chỉ sợ ngọc thạch câu phần ( ngọc đã cùng nát)!
Những lời này cũng chẳng phải là nói lời đe dọa, Lúc trước hắn mời chào hai mươi mấy vị cửu giai tiên cảnh làm cung phụng trong trận chiến với Đạo Môn đã tử vong chín vị, gần kề một phần ba.
- Tất nhiên là đã ngĩ tới!
Lê Phượng Phi sắc mặt nghiêm túc:
- Bất quá Lê mỗ đối với cái chết kỳ thật cũng không quá để ý. Chỉ là muốn tiến xa hơn một chút trên đại đạo mà thôi. Nếu có một ngày có thể vấn đỉnh( lên đỉnh) chí cảnh như vậy thật tốt còn nếu không thể, ngày sau nếu có cơ hội chuyển kiếp trùng tu cũng có thể càng nhiều nền tảng. Kỳ thật không chỉ là ta hai vị phía sau này cũng có ý tưởng như vậy.
Hắn đang nói tức thì phía sau một gã thanh sam nam tử cũng trịnh trọng thi lễ:
- Hàn Minh gặp qua quốc quân. Quả thật như lão Lê nói, chúng ta đem toàn lực phù tá quân thượng, quả thật là chân tâm thật ý!
Tên còn lại cũng cười nói:
- Tại hạ Cát Ly! Không dám dối gạt người, ta sẵn sàng góp sức cũng bởi vì xem trọng quân thượng. Vô luận là thân là đệ tử Long Ảnh thánh tôn hay là huyết kiếm yêu quân vô địch Vân Giới đều là tiền đồ vô lượng. Quân thượng đã nghe nói câu" Ruồi muỗi cùng lắm chỉ bay được nửa bước chân, nhưng kí sinh vào đuôi ngựa có thể đạt tới ngàn dặm" ? Ta nguyện là ruồi muỗi muốn theo đuôi ngựa của Quân thượng mà đi. Chỉ hi vọng có thể tiếp tục tiến thêm một bước, cho dù thân vong cũng là tình nguyện.
Tông Thủ im lặng, hôm nay đối với ba người này hắn vốn là là có chút xem thường tuy nhiên lúc này lại cho hắn một loại cảm giác rất khác thường.
Vô luận là Lê Phượng Phi cũng tốt vẫn là Hàn minh Cát Ly cũng thế, đều là hạng người sợ chết.
Đáng sợ nếu không phải tử vong thân mình, mà là trước khi chết cũng không thể vấn đạo, không thể chứng kiến đại đạo căn bản.
Bất kể thiên tư nhận thức đều không bằng hắn, tuy nhiên cũng là đang lấy phương thức của mình truy cầu đại đạo chi cực.
Không khỏi cười mỉa chính mình, Tông Thủ a Tông Thủ, ngươi thật là may mắn. Chẳng những may mắn lấy được Trụ Thư, còn có hơn mười năm kiến thức của kiếp trước. Há có thể mấy người kia mấy người kia cũng không bằng?
- Thôi! Liền theo ý bọn ngươi!
Đây là đã đáp ứng, lúc này Đại Kiền quả thật cũng cần phải có cường giả trấn thủ.
Ba vị tiên cảnh trung phẩm này, thực lực đều rất không tệ. Nếu ở Đại Kiền, đủ để kinh sợ rất nhiều bọn đạo chích.
Đi ở phía trước bốn người chính là Phi Sương Phi Hàn nhị nữ.
Thuấn Không Long điện này mặc dù chưa bao giờ tới, thế nhưng sau khi tiến vào cũng không biết có phải do huyết mạch truyền thừa mà khác hẳn bọn hắn, Hai cô gái này ở Long điện nơi này phảng phất là vô cùng quen thuộc dẫn mấy người đi như ngựa quen đường cũ hướng vào phía trong mà tới.
Trên đường đi có rất nhiều phù cấm, đều hoặc là thoải mái tránh đi hoặc là nước chảy thành sông phá giải.
Lại cũng có chút phân tâm, nhướn tai nghe mấy người đàng sau nói chuyện.
Vốn là ba người Lê Phượng Phi chịu dốc sức vì Tông Thủ cũng bởi vì tên kia đã là Lục gia Thiếu chủ.
Thế nhưng đoạn sau cuộc trao đổi cũng làm các nàng ngạc nhiên, nhưng cũng không có nói gì, đề cập thế lực khổng lồ Phần Không Lục Gia kia, ngược lại càng xem trọng bản thân Tông Thủ.
Tựa hồ tiểu quốc của Tông Thủ ở Vân Giới không những chưa vong ngược lại gần dây thanh thế vang dội.
Huyết kiếm yêu quân? Vân Giới vô địch? Trong Vân Giới rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Hai người các nàng tựa hồ bỏ lỡ cái gì?