- Đây chính là danh sách mua sắm mà năm ngày trước quân thượng đưa cho nội các?
- Đúng vậy!
Tông Thủ nhàn nhạt ứng tiếng, bất động thanh sắc. Sáu cái thiên không
hạm kia, hắn đã nhìn kỹ. Linh trận trụ cột cùng bộ phận hạch tâm của
thiên không hạm ngược lại là hoàn hảo, có thể tự nhiên xuyên qua không
gian, giảm đi công phu hắn trùng tạo thiên không hạm.
Trong sáu chiếc thiên không hạm, ngoại trừ một chiếc được Tuyết Huyên
kia sử dụng, là vì cho tộc nhân Tuyết thị cư trú, còn thoáng nguyên vẹn
ra, tình huống của mấy chiếc còn lại, đều là vô cùng thê thảm.
Cũng không biết đã mấy thập niên chưa tu sửa qua, thân hạm bị tàn phá,
gần như đã trở thành mảnh nhỏ. Có thể ở trong cuồn cuộn linh năng của
giới hà mà không bị vỡ tung, đã là kỳ tích.
Ngoài ra Tuyết thị có thể là đã nghĩ hết tất cả các cách để lấy không gian bên trong dung nạp tộc nhân.
Phía ngoài của thuyền, không sai biệt lắm giống như một đống giấy. Chỉ cần là cửu giai tu sĩ, một chiêu liền phá.
Trang bị vũ khí, ở vg mà nói, có thể xếp vào phạm vi cường cung kình nỏ. Nhưng nếu dùng để ứng với tinh thú có cấp bậc Tiên cảnh ở bên trong
giới hà, là xa xa còn chưa đủ.
Mà chính là tình hình như vậy, đổi lại là hắn, cũng đồng dạng không dám để cho đội thuyền này tiếp tục mạo hiểm ở trong giới hà.
Vì vậy sau khi lấy được, trước tiên Tông Thủ suy tính làm thế nào để tăng cường được vũ lực cho mấy chiếc thiên không hạm này.
Mà Nguyên Diệt nỏ của Khí tông, tự nhiên được hắn liệt vào loại được
chọn lựa đầu tiên. Thứ này ngoại trừ tiêu hao lớn một chút, nhưng uy
năng ngược lại là không kém.
Ở chỗ giới hà có linh năng vô cùng dồi dào kia tác chiến, đúng là không gì thích hợp hơn.
Kỳ thật nếu không phải là cân nhắc đến hiện giờ Càn Thiên Sơn thật sự là quá nghèo, thì có thể đổi tất cả cung khí thành đến cấp bậc pháp khí
mới là lý tưởng nhất.
Về phần Hắc Huyền thiết, chính là một loại Hoàng cấp ngũ giai linh kim.
Giai vị tuy thấp, lại không có được số lượng nhiều. Thân tàu dày thêm
một tầng khoảng ba năm trượng, cộng thêm linh trận gia trì, cho dù là
binh khí có cấp bậc pháp khí, cũng mơ tưởng có thể đơn giản kích xuyên
được.
Mà cái Hải Vân thần sa kia, là một loại linh tài đặc thù được sản xuất ở vùng địa cực phương bắc. Bản thân chỉ cần bóp một cái là vỡ, chỉ khi
nào được gia nhập những linh kim khác vào bên trong, mới có thể khiến
cho chất liệu của những kim loại này tăng lên hai ba phẩm giai.
Bất quá hai thứ đồ vật này lại có một chỗ chung, đó chính là đắt đỏ! Đắt đến khiến cho người ta thịt đau, mặc dù lúc này Càn Thiên Sơn lấy tài
lực của một quốc gia, cũng muốn táng gia bại sản mới có thể mua được.
Đoán chừng sau khi cải tạo một cái thiên không hạm hoàn thành, ứng với có thể dung nạp khoảng ba vạn người.
Tinh thú cấp Tiên cảnh, cũng không sợ hãi. Mà cho dù là Tiên cảnh, nếu
có tướng lãnh thích hợp chỉ huy, cũng có thể đánh cho bỏ chạy.
Bất quá, phần đơn mua sắm này, chỉ sợ muốn đem người nào đó, khiến cho thổ ra máu.
Quả nhiên sau một khác, chỉ nghe thấy thanh âm của lão đầu Nhâm Bác kia lý sự.
- Thần không biết là mua sắm những vật này, đến cùng là có cần thiết không!
Thanh âm giận dữ, Nhâm Bác tựa hồ mạnh mẽ đè nén lại, không muốn tiếp
tục tranh luận với Tông Thủ vào lúc này, rồi lại lấy ra một trương Minh
Hoàng quyển trục, nâng lên trước người.
- Ý chỉ khác của quân thượng, quân đội của Đông Lâm chư thành ta trong
vòng nửa năm đều cắt đi. Tất cả tinh nhuệ trên tam giai cần phải lựa
chọn kỹ càng, sửa thành trực thuộc. Khiến cho Càn Thiên Sơn ta khuếch
trương đến 400 quân trấn. Nhâm Bác đối với cái này không có dị nghị, chỉ là số lượng phải chăng là quá ít?
Tông Thủ nghe vậy, nhìn lướt qua mọi người ở trong điện, rồi sau đó cười cười:
- Sự tình linh triều kia, chư vị chắc hẳn cũng đã biết được?
Mọi người cũng không nói tiếp, là cam chịu. Đúng là biết được ở giới
ngoại có rất nhiều bích chướng, đều muốn ở trong linh triều ập đến mà
phá vỡ. Muốn tái diễn sự tình dị tộc xâm lấn Vân Giới ở thời đại thượng
cổ Vân Hoang. Mà nghĩ tới quân lực của ta, thật sự là quá thấp.
Trấn áp Đông Lâm vân lục, như vậy đã là đủ rồi, còn có dư thừa. Nhưng
nếu nghênh đón chiến sự với dị tộc, lại là còn thiếu rất nhiều.
- Trong ba năm, bổn vương sẽ dùng mười vạn thất giai linh thạch, hướng
Đan Linh tông cùng với các đại Luyện đan sư của Đông Lâm, mua sắm đan
dược tăng cường tu vi.
Thấy mọi người ở trước mắt đều có thần tình đột nhiên, tràn ngập vẻ kinh ngạc, tiếp đó Tông Thủ lại tự giễu cười cười:
- Hy vọng trong vòng ba năm, trong Càn Thiên Sơn thành chúng ta có thể có hai mươi vạn Tiên Thiên.
Về phần Linh sư có điều kiện tu hành hà khắc, hắn yêu cầu không cao lắm, chỉ cần có ba vạn chính là cám ơn trời đất rồi.
Kỳ thật con số này, ở Đông Lâm vân lục cũng đã đủ rồi.
Nhưng tuyệt đại đa số trong đó thì Tông Thủ cũng không dám dùng. Không
thể quy tâm, mặc dù là chiêu mộ được tới, cũng không thể trở thành trợ
lực cho Càn Thiên.
Khí tức của Nhâm Bác rõ ràng cứng lại, có chút ý tứ kinh hãi.
Lúc này mới hiểu, đối với linh triều vài năm sau, hay vẫn là dị tộc giới khác, Tông Thủ đúng là kiêng kỵ đến tận cùng!
- Lại là như thế.
Nhâm Bác há hốc mồm, muốn nói điều gì, những vẫn là im lặng. Trong nội
tâm mặc dù nghi hoặc, nhưng loại chuyện này hắn cũng vô pháp phán đoán
chính xác. Đến tột cùng cũng không phải là người tu hành, tầm mắt là có
cực hạn, không thể nào biết được Tông Thủ nói thật hay giả.
Lại liếc mắt nhìn những chư thần còn lại trong điện, chỉ thấy đều là như nghĩ tới cái gì đó. Không có người lên tiếng, cũng không có người lộ vẻ phản đối.
Tinh tế suy nghĩ tới, 400 vạn tinh nhuệ, đủ để trấn áp Đông lâm. Nếu như lại có mười vạn tứ giai giáp sĩ, quân lực của Càn Thiên Sơn cũng đồng
dạng là bạo tăng.
Chỉ là nếu làm như thế, tiêu hao lại hơi lớn một chút. Bất quá hôm nay của cải của Càn Thiên Sơn, còn đủ để chèo chống!
- Quân thượng đã quyết ý như vậy, chúng ta tuân mệnh là được!
- Kính xin chư vị hao tâm tổn trí!
Tông Thủ khẽ gật đầu, ngữ ý chân thành. Lúc này ở Càn Thiên Sơn cũng
không phải là hắn muốn làm cái gì thì được cái đó. Đặc biệt là liên quan đến sự tình tài chính và thuế vụ, chẳng những phải qua cửa ải nội các,
càng cần được một nửa số tham nghị gật đầu thì mới có thể.
Âm thầm bất đắ dĩ, cái này có tính hay không là mình tự tìm một cái gong xiềng khóa mình lại? Chỉ cảm thấy là làm chuyện gì, đều bó tay bó chân.
Chỉ là nếu chính mình hơn phân nửa thời gian không có mặt ở Càn Thiên
Sơn, cũng không có thời gian xử lý chính sự, như vậy cái thể chế này,
mặc dù là hắn không được thoải mái cũng cần tiếp tục được duy trì.
Về phần lời nói mới rồi, mặc dù trong ngôn ngữ có chút giật gân. Nhưng
hắn vừa ở trong ảo cảnh kia, được chứng kiến trận chiến giữa Sở Hán ở
Nghiễm Vũ, cũng đúng là càng phát ra cảm giác cấp bách.