- Nhưng ta ngày hôm nay kế thừa chính là Càn Thiên Yêu Vương vị có quan hệ gì với Tông thị tộc trưởng? Thật sự không hiểu, ngươi lại dựa vào cái gì muốn Tông Thủ ta bỏ chức Thiên Hồ Tộc Trưởng?
Ý nghĩa của Tế phẩm, ai cũng không rét mà run. Cho tới nay, trong suy nghĩ của cơ hồ tất cả mọi người, Càn Thiên Sơn thành Chi Chủ, tự nhiên là tương đương với Thiên Hồ Tông Thị tộc trưởng, tuy hai mà một.
Nhưng nghe ý của Tông Thủ lại tựa hồ như là muốn tách hai cái này ra.
Cẩn thận ngẫm lại thì cũng chưa hẳn không có đạo lý.
Tông Vị Nhiên dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vài chục vạn nhân mã tâm phúc dòng chính nội thành ngoại thành kỳ thật cũng không có liên quan quá lớn cùng Thiên Hồ Tông Thị.
Tông thị tộc trưởng sau khi Tông Vị Nhiên thành lập cơ nghiệp Càn Thiên Sơn thành vài năm về sau mới cường hành đoạt lấy.
Bây giờ nhi tử người ta, phụ chết tử kế, kế thừa thành chủ. Không muốn làm tộc trưởng này, Tông thị đích mạch các ngươi bằng cái gì cứng rắn nhét vào? Ai cần đâu?
Tiếp theo mọi người càng ngộ thâm sâu thêm một tầng, cử động lần này của Tông Thủ quả thực là tàn nhẫn độc tuyệt, về danh phận triệt để cắt đứt liên quan của hai cái này.
Ngày sau có thể kế thừa thành chủ chỉ có huyết duệ của Tông Vị Nhiên cùng Tông Thủ. Mà có thể lên làm Thiên Hồ Tộc Trưởng chưa hẳn có thể lên làm Càn Thiên Yêu Vương.
Một quốc gia đại quân nơi tay, ở trong Tông thị có ai còn có thể ổn thỏa giữ chức tộc trưởng? Ai xứng tranh giành với Tông Thủ? Chức vị này không có quan hệ gì với đệ tử đích mạch của Tông thị, một chút cũng không.
Không chỉ là đá ngôn ngữ lại cho đối phương, hung hăng cãi một phen, một lần hành động giải quyết tất cả hậu hoạn.
Bên kia Tông Lam há hốc miệng, càng nghĩ càng cảm giác lời thế tử nói rất sâu xa, vẻ mặt hắn nghi hoặc hỏi:
- Sao thế? Thế tử chúng ta hôm nay kế thừa chỉ là thành chủ. Cái gì Thiên Hồ Tộc Trưởng, ai mà thèm? Tông Bá, ngươi quản được sao?
Mấy người Hổ Thiên Thu cùng Khâu Vi cũng đều là giống như cười mà không phải cười, thần sắc nhẹ nhõm. Ánh mắt Sài Nguyên thậm chí có chút ít kính nể.
Tứ lạng bạt thiên cân, dễ dàng đã định sự tình danh phận, thủ đoạn của thế tử xác thực làm cho người ta vừa bất ngờ mà vừa vui mừng.
Trung niên áo trắng hiển nhiên cũng ngộ đến ảo diệu trong đó, thân hình run rẩy. Sắc mặt tái nhợt, âm trầm như nước. Sau một hồi lâu không giận ngược lại cười:
- Tốt! Tốt! Tốt! Tông Vị Nhiên thật sự là sinh ra một nhi tử tốt. Tất nhiên thế tử không để tám mươi vạn con dân Thiên Hồ Nhất Tộc vào mắt, sau này nếu như thế tử có chuyện gì cũng đừng trách ta Tông thị nhất tộc không xuất lực. Chỉ cần lão phu còn tại thế gian này một ngày, Tông Thủ ngươi đừng nghĩ kế thừa chức tộc trưởng này. Nhất mạch các ngươi quả nhiên là nghiệp chướng của Tông thị ta. Cho bàng huyết duệ mạch các ngươi đảm nhiệm tộc trưởng không biết mang ơn mà còn không biết tốt xấu như thế...
Tông Thủ vốn là đã chuẩn bị đem việc vứt sang một bên, không muốn so đo với người này. Chỉ cần đối phương chịu thua nói vài lời lời hữu ích, làm cho đối phương xuống đài, chiếm được tiện nghi thì ngại gì khôn rộng lượng một ít.
Giờ phút này Tông Thủ nghe vậy bỗng dưng một cỗ lệ ý cũng không biết từ chỗ nào dâng lên, bay thẳng vào trong lòng, lửa giận tích lũy uất ức cơ hồ muốn khiến hắn bùng lên ý niệm xé nát tên kia ra.
Tông Thủ cắn răng, cười lạnh một tiếng, từ khi vào Càn Thiên Sơn thành hắn chưa bao giờ tức giận như thế qua.
Mặc dù tại tế thiên đàn, thân ở lớp lớp vòng vây, hắn cũng có thể bình chân như vại, tự tin cục diện đều ở trong lòng bàn tay hắn.
Chỉ duy nhất kẻ gọi là Tông Bá này chính thức chọc giận hắn.
- Bàng mạch huyết duệ? Nghiệp chướng sao? Lão thất phu ngươi đúng là không muốn sống, Thiên Hồ Tông Thị tám mươi vạn đệ tử, hắc.
Một câu trách mắng 'Lão thất phu' làm cho sắc mặt Tông Chính càng khó coi. Tông Thủ lặng lẽ mỉm cười một tiếng, Cửu Lân Kiếm bỗng nhiên vẽ một cái lần nữa mở huyết mạch vừa đóng vảy ra, ngữ khí của hắn bình thản nói:
- Ngày hôm nay, Tông Thủ ta lúc này thề! Xin trời xanh làm chứng, từ nay về sau Tông Thủ ta thoát ly Thiên Hồ Tông Thị, tự lập một tộc, dùng Càn Thiên là hiệu, gọi là Càn Thiên Tông thị! Trong tộc Tông Thủ ta, tuyệt không phân đích thứ, chỉ có hành động làm đầu. Huyết mạch không phân cao thấp, chỉ có thể hỏi. Muốn làm tộc nhân của ta, lão có chỗ ở, ấu có chỗ nuôi, không lo vì ấm no, không lắng vì quần áo lương thực. Nếu có vi phạm lời ấy xin thiên địa phạt ta.
Khi Tông Thủ nói đến từ "tự lập một tộc" thì mọi người trên tế thiên đàn thần sắc biến đổi.
Mà khi nói đến: "Trong tộc Tông Thủ ta, tuyệt không phân đích thứ, chỉ có hành động làm đầu. Huyết mạch không phân cao thấp, chỉ có thể hỏi. " Tông Chính tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì, trên mặt ung dung tuấn nhã bỗng nhiên run rẩy dữ tợn đến đáng sợ.
Trong khoảng thời gian ngắn đám người đứng ngoài xem yên tĩnh. Tất cả mọi người là bình tức tĩnh khí, cảm xúc quay cuồng tiêu hóa ngôn ngữ tuyên truyền giác ngộ Tông Thủ đã nói.
Tông Nguyên cũng không nói chuyện, trực tiếp nghiêng người nửa quỳ trước mặt Tông Thủ:
- Thần Tông Nguyên, nguyện vào quân thượng chi tộc!
Tông Lam cũng bị động tác của Tông Nguyên bừng tỉnh, tiếp theo cũng cười dài:
- Quân thượng lần này ra đại thủ bút. Lập một tộc khác, ta thích! Dù sao ở bên trong Thiên Hồ Tông Thị nhất tộc không thú vị. Dựa vào cái gì chi thứ chúng ta bị đè nặng một đầu? Càn Thiên tông gia, tên rất hay! Thêm Tông Lam ta một người, về phần Huyền Hồ Thiết Kỵ, thế tử cũng không cần lo lắng, họ đã sớm tức giận muốn đi rồi.
Ánh mắt Tông Lăng chớp động, nhìn lên trời xanh, tiếp theo trên mặt già nua lộ vẻ cảm khái:
- Nhớ rõ vài thập niên trước, ta cũng nhìn đám đích mạch không vừa mắt, dựa vào cái gì đầu thai tốt hơn mà đè lên đầu chúng ta, vênh váo tự đắc? Dựa vào cái gì bí võ linh pháp tổ tiên lưu lại, bàng mạch chúng ta không được tu tập? Cho dù là hôm nay, tính khí củ ấu đã bị mài đều, cũng đồng dạng khó chịu. Thế tử đã hùng tâm nhất tộc, Tông Lăng ta không thể không trợ giúp một tay.
Hắn đồng dạng là phất một cái ống tay áo, nửa quỳ xuống:
- Phía dưới Tông Lăng là một nhà bốn mươi sáu miệng. Nguyện vào gia tộc phổ Càn Thiên Tông gia!
Sau ba người, lập tức giống như hiệu ứng quân bài đô mi nô, cơ hồ bàng mạch Tông thị đều là nhao nhao bái phục, liên tiếp thanh âm vang lên.
Từ Đô thống cùng thống lĩnh hay đại tướng, cho tới doanh tướng giáo úy quan tướng tầng giữa, hơn ngàn người cơ hồ đều không ngoại lệ, đều là mặt hiện ra vẻ hưng phấn đỏ ửng.
Không chỉ là bàng chi đệ tử, thậm chí một ít đệ tử đích mạch Tông thị cũng đồng dạng là mắt phát hiện dị quang, ánh mắt yên tĩnh đến cực điểm quỳ bái.
Hổ Thiên Thu trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, lại thấy sắc mặt Tông Chính đã triệt để vặn vẹo không khỏi 'Xùy~~' cười, không chút lựa chọn liền quyết định bỏ đá xuống giếng, vung muối tiếp tục xát vào miệng vết thương của Tông Chính, giọng nói âm dương quái khí của hắn lộ vẻ tán thưởng: