Linh Dược Linh Đan còn lại thì càng vô số kể. Pháp khí Linh Khí, cũng có không ít. Đáng tiếc Tông Thủ đều không dùng được, chỉ có thể buồn
bực nhét cùng một chỗ, chuẩn bị mang về Càn Thiên để người xử trí.
Lúc này Hàm Hi vẫn không có dấu hiệu phá kén mà ra, Tông Thủ liền dứt
khoát ở này phụ cận, chọn một nơi nhắm mắt nhập định, điều tức dưỡng
thương.
Trận chiến vừa rồi, lúc bị vây công, vết thương của hắn đã chất thành từng đống.
Về sau chém ra mấy kiếm, thực tế một kiếm cuối cùng chém rụng Vô Khư
chân nhân bản thân ngược lại không bị thương. Chỉ là luân mạch sau khi
chịu tải chân lực tinh nguyên mênh mông nước lũ kia giờ đã tàn phá không chịu nổi.
Vô Khư mặc dù vong nhưng hắn cũng không chịu nổi.
Giảm đi mười năm tuổi thọ không nói, dùng tình hình trong luân mạch, nếu không cẩn thận điều trị một đoạn thời gian, động thủ với người thì
chiến lực ít nhất sẽ giảm đi hai thành.
Bất quá khi Tông Thủ, bắt đầu thử khôi phục luân mạch trong cơ thể thì trên mặt lại hơi ngạc nhiên.
Chữa trị còn nhanh hơn dự kiến của hắn nhiều. Thường thường chỉ một ý niệm đã có thể phục hồi như cũ.
Cảm giác được một tia dị lực không kiểm soát được đang trợ hắn khôi phục thân hình.
Cũng thẳng đến nửa ngày sau, Tông Thủ mới có chút đầu mối.
- Đây hẳn là chút ít thần lực kia sao?
Lúc chém liên tục Tam đại thần minh hóa thân, hắn dùng Thôn Thiên
nguyên hóa đại pháp hôn phệ toàn bộ thần lực của ba cổ hóa thân kia
Trong đó một thành chuyển hóa thành Chân Nguyên. Còn lại chín thành,
sau khi bị chữ ‘ Tịnh ’ tinh lọc liền tán nhập vào trong cơ thể hắn,
biến mất không thấy gì nữa.
Tông Thủ mặc dù kỳ quái, nhưng cũng không quá để ý.
Lúc này mới biết những "thần minh chi lực" này tác dụng đối với hắn xa xa vượt quá dự kiến.
- Tăng cố thân thể sao? Thần lực này rõ ràng còn thần kỳ như thế --
Xem xét thân hình, trên mặt Tông Thủ t không khỏi hiện ra một vòng dị sắc, .
Quả thực có thể cảm giác được nhục thể của hắn tăng cường thêm một
chút. Tổng thể mà nói, có thể là không có ý nghĩa. Nhưng tu vị cảnh
giới, đã đến mức như hắn, lại rèn luyện nhục thân đến cửu giai đỉnh
phong cực hạn thì dù chỉ chút tiến triển nhỏ thôi cũng kinh hỉ rồi.
Hơn nữa nếu hắn đoán không lầm, giờ phút này thần lực ẩn nấp trong thân thể hắn hẳn là cực kỳ khổng lồ.
Lúc này chỉ có một bộ phận nhỏ nhất phát huy tác dụng. Còn lại hơn phân nửa thần lực, cần nhiều thời gian hơn nữa mới có thể chính thức dung
nhập vào thân thể hắn.
Đợi đến khi hoàn toàn hấp thu thì cường độ thân thể ít nhất có thể tăng lên một hai đẳng cấp.
Giờ khắc này, Tông Thủ hận không thể khiến Đạo Linh khung cảnh kia lại mời đến 3~5 cái thần minh hóa thân tới vây giết.
Lại có chút kỳ quái, thần linh chi lực có thể trợ hắn kiên cố thân thể. Như vậy Hàm Hi cần thần lực này để làm cái gì?
Nên biết những "thần lực" này nếu không trải qua công pháp cùng loại
Thôn Thiên nguyên hóa thuật thôn phệ tinh lọc, vậy thì tu giả tinh thú
bình thường đều không thể hấp thu sử dụng.
Lúc lại thanh tỉnh từ trong nhập định đã là lúc sáng sớm, mượn nhờ đan dược nên trong cơ
thể đại khái đã điều trị thỏa đáng. Nội thương còn sót lại cũng tạm bị
đè xuống.
Trùng kén bên cạnh, lúc này thể tích đã thình lình bành trướng gần mấy lần, cũng rốt cục đã có động tĩnh.
Sau một hồi lay động thì trước hết là sáu đầu thánh hỏa ngân nghĩ kia phá kén mà ra.
Lồng mày Tông Thủ không tự kìm hãm được nhướng lên. Rõ ràng cảm giác biến hóa của sáu đầu ngân nghĩ kia.
Hiện giờ đã không còn là cửu giai rồi, mà giống như Chân Vũ kiếm sĩ, đã là chuẩn tiên cảnh rồi!
Tốc độ bay nhanh không ít, giáp xác đao thủ, cũng rõ ràng được tăng cường qua.
Sau sáu đầu thánh hỏa ngân nghĩ lại còn chưa dừng lại.
Bảy đầu, tám đầui, mười một, mười hai --
Thẳng đến sau khi con thánh hỏa ngân nghĩ thử mười hai bay ra từ trong trùng kén màu bạc thì động tĩnh mới dừng lại.
Rồi sau đó vô số tơ bạc, đều co rụt lại toàn bộ. Bất quá giây lát, thân ảnh Hàm Hi đã hiện ở trước mắt hắn.
Bản thân ngược lại không có quá nhiều biến hóa, chỉ là một thân giáp
xác màu bạc càng thêm huy hoàng rực rỡ. Thánh bạch hỏa diễm, khí tức
cũng càng thêm thần thánh thuần khiết --
Tông Thủ cuối cùng cũng như có điều ngộ ra, tác dụng của thần lực có lẽ chính là cường hỏa thánh hỏa kia.
-- hấp thu thần lực tích xúc trong ba tôn tượng thần lại sinh ra được sáu Binh Nghĩ có thể đánh cùng tiên cảnh.
Hàm Hi vẫy cánh, đã đến trước người hắn. Vốn là ánh mắt như nhận, liếc hắn một cái.
Tông Thủ vốn nhíu mày, đang muốn lấy ý niệm áp chế thì trong nội tâm
lại khẽ động, không cảm giác được hộ giá kiệt ngao bất tuần này có bao
nhiêu ý niệm phản kháng
Quả nhiên sau một khắc, chỉ thấy Hàm
Hi hướng phía hắn, cúi người cúi đầu. Sau đó mang theo mười hai đầu
thánh hỏa ngân nghĩ, cùng những oán khí ác khí quấn quanh không đi nơi
đây cùng một chỗ, vây quanh người hắn, phát ra minh thanh vui sướng,
giống như thiếu nữ hoan ca. Sáu cánh vỗ vỡ, tản ra một chút Tinh Huy.
Tông Thủ giật mình, đây là hướng hắn tỏ vẻ thần phục tán thành sao? Là bởi vì hôm nay tàn sát mấy vạn người ở nơi này sao?
Tự giễu mỉm cười một cái, Tông Thủ liền không đi để ý nữa. Thiên sinh
dị chủng tuyệt đối không thể tín, mặc dù giờ phút này phục tùng hắn thì
ngày sau chưa chắc đã thế.
Hắn cũng khinh thường dùng thủ đoạn tàn sát sinh linh để đổi lấy vui vẻ cho linh sủng.
Chuyện nơi này đã chấm dứt Tông Thủ đang muốn đạp không rời đi, lại
chợt trong nội tâm khẽ nhúc nhích, nhìn phía bên phía nam.
Cảm giác được có một cổ khí cơ khó dò, tựa hồ đang ở bên ngoài trăm dặm ẩn núp rình mò lấy.
-Là nàng?
Tông Thủ lần nữa khiêu mi, nữ nhân này. Lần trước sau khi buông tha, rõ ràng còn tự mình chạy đến trước mặ hắn
Đây là một cơ hội khó được. Chỉ là giờ phút này, hắn lvẫn không có bao nhiêu thời gian đi để ý tới.
Nếu muốn tru diệt, nhất định phải lãng phí một hai ngày mới được.
Cẩn thận cân nhắc chỉ chốc lát, Tông Thủ tliền lạnh giọng cười cười,
theo tay áo vung lên, một đạo đao mang màu bạc liền bỗng dưng hiện ra.
Phá không mà đi, đánh thẳng vào bênngoài trăm dặm.
Sau một đao liền không hề để ý tới nữa, đạp không mà đi. Bất quá một lát đã biến mất khỏi đỉnh Vũ Lam Sơn.
Lựa chọn phương hướng, lại bay về phía đông. Chạy về Càn Thiên Sơn, mà là tiếp tục hướng tây.
Bảy vạn đệ tử, bốn mươi tiên cảnh, một tên Vô Khư. Còn xa xa không đủ, dẹp loạn lệ ý trong lòng hắn.
Trăm vạn con dân chết đim hắn tất yếu cánh cửa này, triệt để đau nhức triệt tim phổi!
Ăn miếng trả miếng! Dùng huyết còn huyết!
※ ※ ※ ※
Ngoài trăm dặm, một đạo ngân mang xuyên không mà ra, ‘ đinh ’ một
tiếng, khiến nơi này đá vụn bay tán loạn. Cương kình cuốn khắp.
Cũng đánh nát bấy một mặt cốt kính bóng loáng. Tự nhiên hình ảnh trong kính cũng triệt để biến mất vô tung.
Liêm Nhị đã sớm tựu thối lui ra khỏi trăm trượng, long, vẫn lòng còn sợ hãi.
Chú mục nhìn kỹ. Mới biết là một thanh phi đao màu bạc..